share-arrow show-more-arrow watch101-hotspot instagram nav dropdown-arrow full-article-view read-more-arrow close email facebook w image-centric-view newletter-icon pinterest search thumbnail-view twitter view-image wondersauce
TEXT VIEW Article views bubble
IMAGE VIEW Article views bubble

Ký sự Putaleng (Phần 2 & Hết)


ADVERTISEMENT

Bình minh giữa rừng già luôn khiến người ta dễ chịu, không biết được mấy lần trong đời nhưng thật sự đặc biệt. Dẫu ngày hôm trước, quãng đường có tệ tới nào đi nữa sáng dậy vẫn khoan khoái vô cùng. Cảm giác phấn chấn trở lại, đồ đoàn nặng để lại lán, anh em ăn mỳ và bánh chưng trước khi vào chặng cuối, được bảo là êm ả.

Khung cảnh đầu ngày có phần liêu trai

Đúng là đường có dễ đi thật, chủ yếu là đường đất do lá cây mục làm dày lên, không gặp những vách đá dựng đứng như ngày hôm trước nhưng đúng là vui chưa tày gang mà, hành trình vào sáng sớm, khi cơ thể chưa kịp thích nghi, có lẽ ở độ cao tương đối, không khí loãng dần và mây mù bốn bề bao phủ, chân đi bộ cũng không khiến ấm hơn chút nào. Ban đầu anh em vui vẻ hát ca, sau đó chắc ai nấy đều có chút khó thở, phần do bị cái lạnh xâm lấn.

Tầng dưới là rừng già thì tầng trên cùng này gần như tre, trúc chiếm toàn bộ, chắc là loài có khả năng thích nghi đặc biệt trước cái khắc nghiệt nơi đây. Rừng tre cao vút, thẳng tăm tắp. Thân tre dẻo, quẹo ngang lại thành hay, anh em cứ thế bám vào không còn sợ trơn trượt nữa. Mà cũng may có thân cây bám, tay chân lẩy bẩy lúc này rồi cũng tới trượt dốc trôi tuột về tới trạm lán mất.

Thấy đỉnh Putaleng 3049m mà răng lợi mừng thay con tim, hai hàm cầm cập đập vào nhau. Ly café anh em sống ảo như nguồn sống lúc này, ai nấy bám vào đống củi ướt nhẹp đang đun café mà tìm chút hơi ấm. Chờ tới hai lượt thì cũng đủ cả đoàn, thở xuôi được thì mới thấy mừng, đã chinh phục được đỉnh cao mà không rơi rớt mất đồng chí nào giữa đường cả.

Tấm hình dù hơi nham nhở của những "kẻ chiến thắng" Putaleng

Lấm lem trong bùn đất và mưa mù, lạnh tái tê khiến ai nấy cũng chẳng thể chỉnh trang có tấm hình xứng danh “kẻ chiến thắng”. Chỉ có là lúc này thấy vui ghê, nên cái lạnh cũng không quá khủng khiếp, có chăng chỉ là thời gian bị lui thêm vài tiếng, không hề chi, miễn cả đoàn đảm bảo an toàn và anh em không bỏ rơi nhau, lúc nào đứa đầu cũng nhìn thấy đứa chốt đoàn.

Trở về trạm nghỉ, anh em sắp đồ và thong thả ăn bữa trưa với tinh thần không thể xuống núi được trong ngày do không muốn đi đêm. Cung về nhiều suối và đá tảng, đi đêm khó mà tránh nguy hiểm, nhất là mấy cô nương đi đường suối ban ngày cũng bắt ếch liên hồi chứ không nói gì tới buổi đêm.

So với cái khó của chiều lên thì chặng xuống không là gì nhưng buổi đêm phải đối mặt với trận mưa rừng khá lớn. Đêm ngủ nước luồn qua lưng, nghĩ đến tội cậu em nằm cạnh mép ngoài lều, kêu “chị chị, dậy mà xem này” ôi thì ra chân cậu ấy nằm gọn trong vũng nước. Nằm yên ổn được lúc thì lại được trải nghiệm mới, lần đầu được biết thế nào là tím tái mặt mày. Cũng là vì mưa mà đóng cửa lều kín mít, tới cái cửa sổ cũng đóng, nằm lúc đứa nào đứa nấy cựa liên hồi, ngồi lên nằm xuống kéo túi ngủ, nghe tới rõ từng hơi thở hắt ra của nhau, mặt mũi nóng ran…. nghĩ hồi mới nhận ra là thiếu không khí, kéo cửa thò mặt nhoài người ra thở thở chả khác khì con cá ngoi đớp đớp lên hít không khí.

Sau đêm mưa rừng, cả đoàn hành quân trở về

Sáng hôm sau thì đúng là lê lết xuống mà. Ngày thứ 3 thì không sức nào còn tải nổi, lại dốc xuống trùng chân, dồn hết vào đầu gối và ngón cái, anh em cứ ngang hết cả ra như cua bò. Miệt mài cũng nhìn thấy ruộng bậc thang, mừng không kể siết khi biết mình đã trở về với thế giới. Ai nấy như đứng lặng, ruộng bậc thang mùa nước đổ giữa làn mây mỏng, đẹp tới nao lòng.

Cả thung lũng rộng lớn mùa nước đổ

Màn hình điện thoại báo đúng 37.4km cho ba ngày đường. Chúng tôi đã hoàn thành Putaleng lầy lội một cách xuất sắc, thành viên trở về đầy đủ dù chân tay có chút cong vênh, tư thế không được hiên ngang cho lắm. Nhưng lúc này lại chẳng thấy muốn trở về với phố, chỉ muốn ngồi ì ở đây để lại được nghe hơi thở rừng già.


ADVERTISEMENT