Huế - chỉ một lần tới cũng gợi đủ nhớ thương
Không phải lần đầu tiên tôi tới Huế, nhưng tôi muốn nhấn mạnh rằng, tới Huế người ta không thể chỉ tới một lần. Vì yêu mến hay mê mẩn từng đường nét cổ kính hiện hữu trong cố đô tôi cũng không rõ, nhưng chắc chắn là, ai tới Huế rồi cũng sẽ không khỏi nhớ thương.
Ai tới Huế rồi cũng sẽ không khỏi nhớ thương
Chuyến đi giữa mùa hè, vào dịp mà hai miền Bắc Nam đang đổ mưa không ngớt, còn Huế cũng chẳng kém cạnh với những cơn mưa bất chợt, hoặc lắc rắc hết cả một buổi chiều. Huế có hai mùa: mùa mưa, và mùa ít mưa, vì thế sẽ có nhiều người phải phân vân trước khi chọn Huế làm điểm đến, đến rồi thì mới biết, Huế đẹp, đẹp hơn nữa những khi trời mưa.
Huế đẹp, đẹp hơn nữa những khi trời mưa
Cầu Trường Tiền nối đôi bờ sông Hương
Tôi đã đạp xe khắp thành phố bình yên, qua Đại Nội trầm mặc phủ rêu phong năm tháng, qua Quốc Học Huế đỏ nâu nổi bật hòa với màu u ám của một ngày mưa, tôi ghé chợ Đông Ba ăn bánh ram bánh bèo của mấy dì mấy cô, ngồi ngắm sông Hương chầm chậm chảy qua đôi bờ xanh mướt… Thơm, trong trẻo và mát lành mùi của Huế.
Những màu sắc rất “Huế”
Khác với Hà Nội, nơi ngàn năm văn hiến gắn liền với những sự kiện lịch sử quan trọng, Huế cũng là một cố đô nhưng không có vẻ phồn hoa nhộn nhịp, trái lại từ cảnh vật đến con người đều mang cái nhẹ nhàng tạo cho Huế nhịp sống êm ả, khiến lòng chùng xuống trong niềm mến thương đất khách.
Chùa Thiên Mụ
Chắc là ai tới Huế cũng sẽ ghé thăm lăng tẩm của vua chúa thời xưa, sẽ đi Đầm Chuồn đón một buổi hoàng hôn tuyệt diệu, sẽ tới bãi biển Thuận An lao xao nắng gió, đến chùa Thiên Mụ cầu bình an, cầu sức khỏe cho những người thân, đi thuyền rồng nghe ca Huế trên sông Hương buổi tối… Tôi cũng vậy, cũng trải nghiệm ở Huế như bao người đã tới và phải lòng xứ kinh đô cũ này.
Đầm Chuồn một buổi hoàng hôn
Bờ biển Thuận An yên bình
Cậu em từng ở Huế mấy năm Đại Học, những tưởng Huế chẳng có gì vui, bỗng nhờ cái sự “dẫn bà chị đi thăm thành phố” mà trở nên yêu Huế, mới vỡ lẽ hóa ra còn quá nhiều điều thú vị đã bỏ qua đáng tiếc, hóa ra những thứ quen thuộc tưởng chừng nhàm chán lại mới mẻ và đáng giá đến vậy. Bỗng vui, vì khiến cho một người yêu thêm một vùng đất.
Trải nghiệm ở Huế như bao người đã tới và phải lòng xứ kinh đô cũ này
Tối đó đi dạo phố Tây, qua một quán nhạc Acoustic có chàng trai chơi guitar cười hiền, tận hưởng những giai điệu trầm bổng, vui tươi và nhâm nhi chén trà thơm. Nghĩ bụng, sao cái gì của Huế cũng “tình” vậy, tình như nụ cười của gã trai đen nhẻm nhưng cười duyên hết sức, mắt nhắm nghiền và tay thì nhả từng nốt nhạc du dương…
“Góc phố này nơi mình quen nhau
Có những chiều mưa rơi ướt vai”