share-arrow show-more-arrow watch101-hotspot instagram nav dropdown-arrow full-article-view read-more-arrow close email facebook w image-centric-view newletter-icon pinterest search thumbnail-view twitter view-image wondersauce
TEXT VIEW Article views bubble
IMAGE VIEW Article views bubble

Say giấc giữa đất trời Sapa


ADVERTISEMENT

Ở Sapa có hoa, có núi

Đầu tháng 8, trong những ngày tâm trạng đang chẳng ổn mấy, tôi rủ Đạt đi Sapa. Tôi cần đi đâu đó rời khỏi Hà Nội này. Hộp inbox dăm thì mười họa mới nhấp nháy:

Ê Đạt, tuần sau đi Sapa đi, em chán quá!

Mày muốn đi Sapa à? Cũng được? Để tao nghiên cứu nghỉ việc.

Và rồi chúng tôi lên kế hoạch đi chơi. Thực ra cũng không phải là đi chơi đâu. Tôi đi cùng với một con sâu ngủ. Ngày nào cũng thức dậy lúc 10h 11h để ăn trưa và rong chơi buổi chiều; đi nhậu nhẹt, lượn lờ ngắm thị trấn.

Mọi người nghĩ lên Sapa để đi cầu mây, nhà thờ đá, suối vàng, thác tình yêu, leo Fan, núi Hàm Rồng, Cát Cát, Mường Hoa... Rồi thì check in lồng lộn, rồi thì cười xinh xắn với mấy bé gái người H’mong. Gần như tôi dẹp hết tất cả những điều ấy, tùy hứng mà rong chơi.

Ở miền Bắc này, khi nghĩ cần đi đâu đó để giải khuây, hiện lên trong đầu tôi là là Sapa và Tam Đảo. Hai nơi này quen quá rồi, ai cũng nghe, ai cũng biết và có thể là đã đi. Nhưng với tôi, khi muốn nghỉ ngơi thì không cần một nơi nguyên sơ để khám phá, không cần nhiều cái mới để tìm hiểu. Tôi mong một nơi không khí thoáng lành, man mát; đi lại thuận tiện, tôi nằm trên tàu và ngủ, véo phát đến nơi; đồ ăn ngon; đồ uống “đã”. Tôi như người già trong thân xác một cô nàng thanh niên nhẳng nheo, tận hưởng sự nhàn nhã của cuộc đời.

Bạn muốn uống gì?

Tàu xình xịch chuyển bánh, chúng tôi xuôi theo sông Hồng về phương Bắc. Trải qua một đêm dài vừa mơ vừa tỉnh, hai đứa tới Lào Cai. Khi giấc ngủ non nửa còn chưa trọn, Đạt xách cổ tôi lên, tống vào chiếc xe mười sáu chỗ. Chúng ta cần một giờ nữa để di chuyển từ Lào Cai lên Sapa. Tôi ngồi ghế đầu, kế bên tài xế, từng đoạn đèo, từng khoảng trời lao vào ô kính chắn, tôi tỉnh ngủ lúc nào không hay, suy tư chọn đồ ăn cho bữa sáng.

Sapa vẫn thế, thời tiết tuyệt vời trong những ngày cuối hạ. Mùa này hoa quả chẳng có gì nhưng thịt nướng, cải mèo, măng đắng thì vẫn ngon. Tất nhiên là cả cá hồi, pizza và spaghetti đang chờ tôi nữa. Nghĩ đến cảnh thức dậy và chỉ cần ăn cho ngon là đã thấy sướng rồi.

Tôi ham chơi, thuê khách sạn ngay thị trấn. Dốc Mường Hoa bây giờ đang xây nhiều nhà nhà nghỉ, khách sạn. Thuê phòng ở đây, ghé mắt ra là thấy ruộng bậc thang, thấy mây, thấy núi. Buổi sáng, chờ con sâu ngủ kia thức dậy, tôi đọc sách, tinh thần khoan khoái ghê.

Trước khi lên đây, tôi hỏi anh nhân viên khách sạn chỗ để câu cá, mấy khu vườn trồng cây, mấy cái bản đẹp đẹp. Cuối cùng, chúng tôi tới mỗi bản Hồ và đi ngắm hoàng hôn nơi cổng trời vì bận ngủ nhiều quá.

Hoàng hôn ghé cổng trời

Hoàng hôn ở cổng trời đẹp, ráng vàng trên núi óng ánh, rực rỡ hòa vào sự hấp háy vui tươi trong đáy mắt mỗi người. Tôi ngồi phịch lên đá, ăn trứng nướng và thịt xiên. Có phải vì tôi đang vui nên trứng ở đây thơm hơn và thịt ở đây ngọt hơn những thứ tôi ăn ở nhà.

Ngày hôm sau tôi cùng Đạt tới bản Hồ vì trong một lần trên đường từ Sapa quay lại Lào Cai trước kia, tôi nghe anh tài xế kể, ở Sapa, bản đẹp nhất là bản Hồ. Câu nói ấy cứ in trong tâm trí và tôi muốn đến nơi ấy.

Đường tới bản Hồ lúc bằng phẳng, lúc lô nhô, có những đoạn như suối, nước chảy qua đường, người ta đang tranh thủ rửa xe, giặt giũ. Đám con nít lóc chóc trèo lên trên mấy cái cột chống của căn nhà bỏ hoang, tóc hoe vàng, da trắng.

Chúng tôi tới nơi, có vẻ không được như mong đợi. Bản vẫn đẹp nhưng thiếu điều gì hoặc là tôi đã bỏ lỡ cái khoảng thời gian mà bản Hồ xắn nhất. Loanh quanh một hồi, tôi lờ mờ nhớ, mình đã từng tới đây rồi, chỉ là khi ấy, không biết bản ấy tên gì, lang thang hoài thì gặp. Bữa tôi ghé bản có tìm được một quán cafe nhìn ra ruộng bậc thang, cacao uống được lắm. Ngắm trời, ngắm đất, má hây hây.

Sapa cứ tự nhiên như thế làm người ta thích. Ngày thì rong chơi, ngủ nghỉ đến đẫy người; tối đi uống ở H’mong sister, đốt pháo bông que ở quảng trường, tìm mua mấy món đồ của người Dao đỏ, ăn uống tưng bừng...

Quảng trường lấp lánh

Ấy nhưng mà tôi cũng buồn vì thời gian gần đây hình như nhiều người yêu Sapa, đến Sapa quá. Một ngày không rõ bao nhiêu xe khách lui tới nơi này, đường Thạch Sơn lỗ chỗ ổ gà do nhiều xe lớn. Loanh quanh thành phố, công trình nào đó vẫn đang được xây dựng thêm. Sapa của tôi đang bị xé ra thành những mảnh nhỏ.

Tôi biết, một thành phố du lịch không tự nhiên mà được dựng lên. Người ta nói rồi, đẹp tự nhiên cũng chẳng tự nhiên mà đẹp. Chỉ là có đôi chút buồn, ngây ngây nhớ cái bóng dáng trong lành, tĩnh tại. Nhưng tôi vẫn sẽ ở đây, đợi Sapa bình yên trở lại. Bởi ở nơi đó, lòng người ta có những khoảng an tĩnh lạ thường.


ADVERTISEMENT