share-arrow show-more-arrow watch101-hotspot instagram nav dropdown-arrow full-article-view read-more-arrow close email facebook w image-centric-view newletter-icon pinterest search thumbnail-view twitter view-image wondersauce
TEXT VIEW Article views bubble
IMAGE VIEW Article views bubble

Ấy đã bao giờ cắm trại ở Vĩnh Hy?


ADVERTISEMENT

Chúng tớ quyết định thuê xe đi tới Vĩnh Hy và dựng lều ngủ trên “đảo” cho biết mùi “đời”. Bốn đứa, đứa nào đứa nấy đi cũng đã nhiều nhưng chưa bao giờ “màn trời chiếu đất” như vậy cả. ​Mẹ Bưởi thậm chí còn nghĩ đứa nào cũng giống như đám gà con ngơ ngác, chuẩn bị một lô một lốc đồ dùng, đồ ăn đồ uống mang theo, dặn dò lên đường cẩn thận.

Do tính toán có phần hơi “dốt”, cả lũ ngồi thuyền ra nhà bè vào buổi trưa để ăn hải sản rồi quay lại đất liền tới vườn nho, hang Rái. Và hậu quả là đến chiều tối lại phải thuê thuyền ra khu nhà bè một lần nữa để cắm trại. Do về hơi muộn, hết thuyền, chúng tớ phải nằn nì thuê chiếc thuyền con của một hộ gia đình chở ra, giá đắt hơn xíu.

Nhà bè nơi tụi tớ đến ăn uống cắm trại

Đến nơi, việc đầu tiên của mấy đứa là lo dựng lều kẻo trời tối. Ở ngoài này không có điện, người ta dùng ác quy tích điện. Vẫn còn may là chúng tớ mượn được chiếc đèn tích điện đã sạc đầy. Cái lều coi bộ đơn giản mà cũng mất đến 10 phút mới dựng xong. Dựng lên rồi thì phát hiện ra lều bị bé. Kinh nghiệm cho mấy cậu muốn thuê lều để cắm trại đó là đi 2 thì nên thuê lều 4, nếu đi 4 thì nên thuê lều 6 vì phải để thừa chỗ mà bỏ đồ. Và đừng quên kiểm tra lều cẩn thận đề phòng mưa gió.

Về phần đồ ăn, mẹ Bưởi chuẩn bị cho tụi tớ một ít từ nhà, còn lại đều mua ở nhà bè hết. Ở đó có sẵn cá, mực, tôm, ốc... Lũ ấy còn sống nguyên, bơi tung tăng dưới biển. Chủ bè làm sạch cá cho tụi tớ, đưa bánh đa, nước chấm, rau, bát đũa kèm 1 chiếc bếp than và vỉ nướng. Việc của cả lũ là nướng đồ lên thưởng thức.

Lần đầu tiên trong đời tớ tận mắt thấy đám mực bơi

Dù đứa nào cũng vụng về nhưng do đồ ăn tươi ngon quá nên bữa ăn hôm ấy khiến ai nhớ lại cũng thòm thèm. Chưa kể, chúng tớ có bia và rượu nho mua tại vườn. Đêm trăng thanh, gió mát, có thức nhậu xả láng, có đồ ăn tươi ngon, còn gì bằng nữa.

Đàn chó của chủ nhà bè thấy tụi tớ đến ăn nhậu cũng vây quanh, ra điều quấn quýt lắm. Chúng nó già lắm rồi, cảm giác lông cũng đã bạc đi. Dù hơi ham ăn nhưng được cái ngoan, quen hơi khách nên không tỏ vẻ gì sợ sệt, chỉ xán lại xin xỏ. Có vẻ chúng đói, chén hết sạch những gì tụi tớ để thừa.

Ăn uống no nê, phê pha. Bưởi mang đàn ra “gẩy”, giọng Bưởi ngọt lịm và hiền lành. Đêm khuya khoắt, đứa nào đứa ấy có chút hơi men, biển lại vắng nữa, đâm ra không thèm ngại ngùng, rướn cổ theo Bưởi hát to ơi là to. Chắc lâu rồi mới thấy đã như thế.

Chẳng biết chúng tớ hát đến khi nào. Chỉ biết rằng hôm ấy cả đám khỏe lắm, vẫn còn đủ sức chơi tiếp vài chục ván uno và đứa thua nhiều nhất đương nhiên vẫn là tớ. Chơi uno quả thật dễ sứt mẻ tình cảm đồng chí biết bao, nhất là khi có đứa được cộng dồn bốc đến 12 lá. Tiếng cười lan ra cả không gian xung quanh, phá đi sự tĩnh lặng của biển vắng. Mưa đã rơi từ lúc nào.

Và, bằng một cách “thông minh” nào đó, ai cũng “quên” mất tấm che nóc lều, mưa hơi phả xuống nhưng chẳng được quan tâm vì ham vui quá. Chỉ đến khi cả lũ ngủ được một giấc non nửa, mưa bắt đầu to lên, nặng hạt hơn, tớ mới mơ màng cầm cái ô, gắn lên nóc lều, rồi mắt gà mắt vịt đi ngủ tiếp, ngủ ngon lành là đằng khác. Cả đám đều đã có một ngày rong chơi vui vẻ và mệt nhoài.

Buổi sáng, không ai bảo ai, mọi người lần lượt tỉnh dậy khá sớm. Dù đã để lỡ mất cảnh bình minh song bầu không khí mát rượi của biển cả khiến ai nấy đều “phấn khởi”. Nghe đâu Bưởi còn kịp chạy một vòng tham thú, chụp ảnh đó đây. Cũng không biết gọi chỗ cắm trại là đảo, là vịnh, hay là bãi cát nữa vì nó kể ra cũng ngắn xíu một đoạn giữa biển thôi. Hẳn nhiên, nó sinh ra không phải để du lịch theo kiểu khám phá, thám hiểm nhưng cắm trại thì chuẩn bài, phù hợp với cả những kẻ rất ư là lơ ngơ thế này.

Buổi sớm ở đây, nghĩ đến mắt hấp háy cười

Không lâu sau khi thức dậy, mọi người ăn sáng, đợi thuyền đến rồi quay lại đất liền. Điểm cuối cùng trong chuyến đi ấy, cả lũ sẽ tới Phan Rang dạo quanh tháp Chàm rồi trở về thành phố biển. Bốn con người, với ba phương trời khác nhau, một năm chẳng rõ có gặp nhau được đôi lần ấy thế mà đã gặp rồi thì quên hết cả phố phường như thế.

Nghĩ đến mắt hấp háy cười. Đời cho ta bao lần tuổi trẻ?


ADVERTISEMENT