Miền An Giang có cây thốt nốt
Bữa nọ, nhận được túi quà gửi từ miền Tây của nhỏ em thân thiết, ngoài bánh tráng, muối tôm, còn một bịch đường thốt nốt cho “chị nấu chè ăn mát ruột”. Ấm lòng quá cái sự chân thành của người miền Tây, lại bất giác nhớ “xứ sở thốt nốt” - nơi hai chị em gặp nhau lần đầu, trong một mùa hè đầy nắng và gió.
Xứ sở thốt nốt An Giang
Tôi bắt đầu rong ruổi miền Tây, cũng là lúc những cây thốt nốt cao vút hiện ra xanh rì giữa những cánh đồng lúa bát ngát mênh mông. An Giang - xứ sở tôi nhắc đến là nơi người ta coi thốt nốt là tri kỷ, là loài cây gắn liền với vùng Thất Sơn huyền bí một thời. Thảnh thơi sau những ngày chạy xe và ngồi thuyền lênh đênh không biết mệt mỏi, An Giang với tôi lúc đó như cơn gió lành giúp con người tan chậm rãi, xốn xang đầy cảm xúc.
Những cây thốt nốt cao vút hiện ra xanh rì giữa cánh đồng lúa
Qua vùng Tri Tôn, Tịnh Biên yên bình, tôi dừng chân ghé lại hàng nước ven đường, làm một ly thốt nốt mát lạnh, để cho cái vị ngọt lịm hòa vào tâm can. Tôi người Bắc, lần đầu tiên có cơ hội được ngắm những hàng thốt nốt xanh tươi và thưởng thức trái ngon như thế này. Thậm chí mới đầu còn phì cười vì sự ngốc nghếch của bản thân, khi nhầm tưởng thứ cây cao gần ba chục mét kia là cây cọ, cây dừa.
Thốt nốt là bạn của người An Giang
Con nhóc là tôi hồi đó thấy lạ lẫm lắm, sao giữa cánh đồng bao la thẳng cánh cò bay, lúa chín vàng lại có hàng cây thốt nốt? Tại sao có những vùng đất chỉ có vài cây được trồng giữa đồng, nom sừng sững như “bù nhìn rơm” cỡ đại canh giữ mùa màng? Để rồi có đi, có thấu hiểu, thốt nốt là bạn của người An Giang, cho bóng mát, cho quả thơm, cho những ký ức không thể nào quên với đồng quê giản dị.
Con đường dẫn vào làng
Cơ duyên đến với nhỏ em là ngày đó, trong một buổi chiều tà hai kẻ xa lạ cùng “cố chấp” ngồi chờ mặt trời lặn. Sắc đỏ hồng quệt lên nền trời khi ấy, hòa với mây lững lờ khiến cả không gian biến thành một bức tranh làng quê tuyệt đẹp, lòng người thanh thản, tâm trí trôi theo dòng cảm xúc của riêng mình. Dăm câu trò chuyện với một cô bé đôi mắt sáng ngời, tôi được mời về căn nhà đơn sơ lọt thỏm giữa vườn cây xanh mát, dùng bữa tối ngon lành với gia đình của em, và nghe gió mát rượi trước hiên nhà, nghe chú ngâm nga những điệu hò lam lũ.
Những con đường có thốt nốt luôn dõi theo bước chân người khách phương xa
Bình minh ló rạng trên cánh đồng, hàng cây thốt nốt mờ ảo trong màn khói bếp buổi sớm mai. Cảnh vật tĩnh lặng tuyệt đối, rồi tiếng bước chân, tiếng nói cười, âm thanh của ngày mới bắt đầu vang lên trong không gian. Tôi tiếp tục hành trình của mình ngày hôm sau, đến với những khu chợ miền Tây đầy trái cây, mắm cá, với rừng tràm Trà Sư vang danh, với những ngôi chùa Khmer đậm nét văn hóa… Và hơn cả, là những con đường có thốt nốt luôn dõi theo bước chân người khách phương xa.