share-arrow show-more-arrow watch101-hotspot instagram nav dropdown-arrow full-article-view read-more-arrow close email facebook w image-centric-view newletter-icon pinterest search thumbnail-view twitter view-image wondersauce
TEXT VIEW Article views bubble
IMAGE VIEW Article views bubble

Ơ kìa, Y Tý!


ADVERTISEMENT

Y Tý của mùa vàng, của nắng, của gió, của hàng trăm điều kỳ diệu Tây Bắc mà người ta vẫn luôn hướng về. Một miền đất nhỏ nhưng có những điệp trùng ruộng bậc thang bao la, bừng sắc trong những ngày thu vàng đang tới. Ơ kìa, Y Tý! Đẹp tựa một bức tranh.

Tháng 9, hoang hoải và ngập tràn ánh nắng. Ruộng nương vỗ về làng bản. Y Tý lúc ấy bừng sắc khiến ai nấy không khỏi ngỡ ngàng. Vì đẹp, lẽ dĩ nhiên, nhưng vì cái đẹp nằm trong lòng sự hùng vĩ của núi rừng miền Bắc, nên người ta lại càng mê mẩn bội phần.

Bao la là lúa, là đồi. Biết bao chốn có thể đến, bao nơi có thể về, nhưng trái tim một mực chọn nơi này để gửi gắm cả mùa thu. Nhìn đâu cũng thấy lúa, nhìn đâu cũng thấy tình, thấy bước chân ai sớm mai tất bật lên nương, thấy mây chiều lảng bảng vờn thung lũng, thấy cả ánh chiều tà hòa với khói bếp nhẹ bay hòa vào không gian.

Chỗ nắng chỗ râm, chỗ xanh chỗ lại vàng ruộm, muôn màu muôn vẻ trong gió thu thoảng nhẹ, trong lành. Không phải tự nhiên người ta ca tụng mùa thu, bởi ngoài cảnh quan, khí hậu của những tháng ấy cũng làm người ta thanh thản dễ chịu hơn. Chẳng phải tuyệt vời hơn những khi nắng cháy, hay lạnh cắt da thịt người?

Chẳng một chiếc máy ảnh, điện thoại nào có thể diễn tả được hết vẻ đẹp này, cũng không một câu từ nào có thể thể hiện được hết cảm xúc khi đứng trước thiên nhiên. Những con đường quanh co vào từng thôn, từng bản như mở ra thật nhiều điều mới mẻ thú vị, khiến người ta phải lập tức dừng chân ngắm nhìn và cảm nhận thật lâu, thật lâu.

Y Tý bé nhỏ, hoang sơ, không tiếng ồn ã, không khói bụi còi xe, không cả những ánh đèn đường mà chỉ lặng lẽ đón nhận từng ngày trôi trên miền sơn cước. Tôi cứ đi, cứ đi mà chẳng cần biết con đường trước mặt sẽ dẫn về đâu, bởi quanh tôi, sự bình lặng, thân thuộc đã đủ để coi nơi này như một mái nhà.

Không biết khi nào tôi phải lòng nơi ấy, khi mà ở thành thị những đèn hoa, cứ quay quắt thèm cái cảm giác thong thả chạy xe qua những đèo dốc uốn lượn ôm lấy đồi núi, phóng tầm mắt ra xa một buổi hoàng hôn, sống những ngày an yên giữa mùa vàng Tây Bắc…


ADVERTISEMENT