share-arrow show-more-arrow watch101-hotspot instagram nav dropdown-arrow full-article-view read-more-arrow close email facebook w image-centric-view newletter-icon pinterest search thumbnail-view twitter view-image wondersauce
TEXT VIEW Article views bubble
IMAGE VIEW Article views bubble

Sài Gòn thật lạ…


ADVERTISEMENT

Sài Gòn sáng nắng chiều mưa cứ như nàng công chúa kiêu kỳ, đỏng đảnh. Nhiều người nói đùa rằng Sài Gòn có bốn mùa: Mùa nắng, mùa nắng cực (lớn) và mùa mưa, mùa mưa cực (nhiều). Trưa nắng gay gắt, nắng xé da, cắt thịt, cảm giác như cả Sài Gòn đang nằm trong "lò luyện đơn của Thái Bạch Kim Tinh", ấy thế mà chiều tối lại mưa như vũ bão làm ngập cả thành phố. Mùa mưa thì mưa rả rích cả ngày, mỗi khi Sài Gòn ngập thì “dân tình” trên Facebook lại xôn xao, cập nhật tình hình ngập nước thành phố. Thời tiết Sài Gòn không theo một quy luật nào hết, mưa đó rồi nắng đó, có khi vừa mưa vừa nắng. Hỏi có bực không chứ, mệt mỏi, bực bội là thế nhưng rồi cũng nhìn nhau, tặc lưỡi “Sài Gòn mà!”.

Sài Gòn sáng nắng chiều mưa cứ như nàng công chúa kiêu kỳ, đỏng đảnh

Ở những nơi khác, người nghèo có thể đói và khát nhưng dường như những điều ấy lại ít xuất hiện tại Sài Gòn. Vì không ở đâu như Sài Gòn, có những thùng trà đá miễn phí dịu mát lòng người giữa cái nắng Sài Gòn cay nghiệt. Trà đá thì ở đâu cũng có nhưng trà đá ở đây nó có vị ngọt của sự yêu thương, thanh mát của tình người mà chẳng có nơi nào có được. Những thùng bánh mì từ thiện đặt trên vỉa hè, ban đầu chỉ một thùng, rồi hai, ba, bốn thùng… hay cũng có thể gọi Sài Gòn là thành phố nhiều cái miễn phí như: sửa giày miễn phí cho người nghèo, phát cơm miễn phí, bơm vá xe miễn phí cho người khuyết tật hay tủ thuốc từ thiện…. tình người lan tỏa, sự yêu thương cũng sẽ lan tỏa.

Bạn đến chơi Sài Gòn, hỏi: “Đặc sản Sài Gòn là gì hả mạy?”, là Bụi và kẹt xe. Ai sống ở Sài Gòn mà chưa gặp phải cảnh kẹt xe, đặc biệt trong những giờ cao điểm hoặc cửa ngõ thành phố. Mỗi khi kẹt xe ai cũng có tâm trạng như nhau đó là bực bội và ngao ngán. Mà dường như việc sống chung với kẹt xe hàng ngày nó đã trở thành như một thói quen. Người Sài Gòn tìm cách thích nghi với kẹt xe bằng cách rất riêng của mình. Nếu không có gì gấp thì tấp đại vào một quán café nào đó thong thả đọc báo, lướt facebook đăng status “Hàng Xanh đang kẹt cứng, bà con ai đi ngang đây thì tìm đường khác nhé” bên dưới bình luận sẽ dễ dàng thấy những comment như: “Điện Biên Phủ - Võ Thị Sáu cũng thế”, “3 tiếng rồi chưa vào được sân bay”… không biết từ khi nào Facebook đã trở thành công cụ cập nhật kẹt xe tại Sài Gòn. Cộng đồng mạng sôi sục vì “Ninja đường phố” lý do thật đơn giản đó chính là khói bụi và nắng nóng. Bụi ám vào quần áo, vào tóc, vào da thịt mỗi ngày riết thành quen. Ấy thế mà mới đi xa vài ngày lại nhớ khói bụi Sài Gòn, muốn nhanh quay về, thèm “hít” cái bụi Sài Gòn cho thiệt đã.

Những bàn cờ tướng vỉa hè Sài Gòn là nơi hội tụ đủ “anh tài" không phân biệt tuổi tác, tầng lớp

Nhà thờ Đức Bà và…

… bưu điện Thành phố là biểu tượng của Sài Gòn mà bất kỳ ai khi đến đây đều phải tìm đến một lần

Con gái Sài Gòn dễ yêu nhưng cũng rất kiêu kỳ như chính cái thời tiết ở đây vậy. Không cần phải rất xinh nhưng phải là chính mình, sống rất Tây, yêu hết mình, đồng ý nắm tay nhưng chưa chắc là yêu. Thoải mái, dễ gần với những người mới quen không có nghĩa là dễ dãi, lắm lúc khiến đối phương điêu đứng vì những cô nàng Sài Gòn như thế.

 Người Sài Gòn không câu nệ, kiểu cách, chuẩn mực như người Hà Nội. Phong cách sống của họ rất phóng khoáng, sòng phẳng, không quan trọng hình thức. Chạy xe ngoài đường lâu lâu lại nghe “Chống kìa anh ơi!” “Tắt xi-nhan kìa chị ơi”,… chưa kịp quay lại cảm ơn thì họ đã vụt mất. Không biết đường thì cũng chẳng cần lo lắng vì có hàng trăm bác xe ôm sẽ là Google Map cho bạn hoặc thậm chí “Bây mới lên lần đầu hả, chỗ đó cũng gần nha chú sẵn trên đường dzìa chú dẫn bây đi”… Sài Gòn bận rộn, xa hoa là thế nhưng người Sài Gòn luôn sẵn lòng chào đón, giúp đỡ những người khách phương xa lỡ đường. Sài Gòn chẳng bao giờ hết thôi dễ thương, đến một lần rồi thì chẳng nỡ xa.

Sài Gòn chẳng bao giờ hết thôi dễ thương, đến một lần rồi thì chẳng nỡ xa

Dạo nọ, sau một bài so sánh giữa Hà Nội và Sài Gòn được đăng trên một số tờ báo lớn, trên mạng xã hội đã xảy ra một cuộc tranh cãi lớn, phân tích đúng sai, tốt xấu, mà việc so sánh ấy cũng trở nên khập khiễng khi mà ranh giới của đúng và sai đó chỉ do cách nhận định của mỗi người chứ không dựa vào bất kỳ một quy chuẩn nào cả. Một người nước ngoài sống tại Việt Nam từng chia sẻ trên báo khi người bạn của họ hỏi nên đến du lịch ở Sài Gòn hay Hà Nội thì người ấy trả lời rằng: “Hãy đến Hà Nội để du lịch còn Sài Gòn thì hãy để dành để sống”.

Sài Gòn là bụi đường, là khói xe, bám vào áo quần sau những ngày rong rủi khắp mọi con đường

Sài Gòn là bụi đường, là khói xe, bám vào áo quần sau những ngày rong rủi khắp cả Sài Gòn, để khi không còn người bên cạnh thì bụi kia, khói kia trở nên dơ bẩn và khó chịu làm sao, hỏi thế sao không buồn Sài Gòn được. Sài Gòn có những con đường ngoằn ngoèo, đan xen cùng dòng người chật chội, chi chít. Có những ngày uể oải, chán nản khi mà cứ mãi vô-tình-nhiều-lần đi lại những con đường ấy. Dường như khi còn yêu một người thì chúng ta hay bị con tim dẫn lối, tự tạo cho mình cơ hội để đi lại những con đường cũ, tự huyễn hoặc, mong chờ một cơ hội gặp lại người ấy để nói người một câu…

Ấy thế mà…

Dù Sài Gòn có đáng ghét như thế nào thì Sài Gòn vẫn mãi là Sài Gòn. Nó chứa đựng nhiều kỷ niệm, kỷ niệm thì luôn ở trong tim, buồn hay vui là ở lòng mình. Nhiều lần muốn buông bỏ, nhưng nghĩ đến người, vì có Sài Gòn nên ta không đành. Tự nhủ mình còn ở Sài Gòn thì vẫn còn cơ hội.

Sài Gòn thật lạ, khi đã lỡ yêu rồi thì dù có xảy ra bất cứ điều gì thì ta vẫn yêu

Sau những đổ vỡ, chỉ muốn đi thật xa, bỏ hết tất cả kỷ niệm, ký ức xưa cũ, bỏ luôn cả Sài Gòn để tìm đến một nơi khác để mong quên đi tất cả nhưng vì nhớ Sài Gòn vẫn phải quay về. Vì lòng còn vương thì không bỏ được. Quả thật Sài Gòn không bao giờ phụ ai cả. Người mình mong chờ rồi cũng đã gặp lại nhưng khi gặp lại nhau cũng chẳng biết nói gì, chỉ dám gật đầu, mỉm cười rồi bước đi.

Sài Gòn thật lạ, khi đã lỡ yêu rồi thì dù có xảy ra bất cứ điều gì thì ta vẫn yêu, chả có ai bỏ Sài Gòn ra đi vì bụi đường, kẹt xe hay chỉ vì một vài nhận định không tốt về nó cả. Như yêu một người cũng thế, buồn đó, giận đó, rồi cười đó chỉ có người mới cả tin, tự dằn vặt bản thân, rồi buồn luôn cả Sài Gòn.

Dặn lòng thôi thì người cần gặp cũng đã gặp rồi, người không còn nữa nhưng vẫn còn Sài Gòn, mà còn Sài Gòn thì mình vẫn còn cơ hội.


ADVERTISEMENT