share-arrow show-more-arrow watch101-hotspot instagram nav dropdown-arrow full-article-view read-more-arrow close email facebook w image-centric-view newletter-icon pinterest search thumbnail-view twitter view-image wondersauce
TEXT VIEW Article views bubble
IMAGE VIEW Article views bubble

Về biển - Về với miền ký ức


ADVERTISEMENT

Về với biển sau nhiều lần lỡ hẹn

Trong chúng ta, ai cũng có một nơi để gửi gắm những kỷ niệm của một thời. Với tôi, đó là biển. Đã rất lâu rồi, tôi chưa trở lại biển vì nhiều lần lỡ hẹn. Vậy nên nhân lúc đang còn thời gian ở nhà, tôi liền rủ thêm lũ bạn, bắt chuyến xe buýt ngay gần nhà và về với biển.

Sau bao năm, quang cảnh đã được người ta thay đổi ít nhiều, nhưng biển thì vẫn vậy

Vùng biển quê hương trong tôi là một khoảng trời ký ức với nhiều mảng màu đan xen, ghi lại những khoảnh khắc tươi đẹp trong hành trình tôi lớn lên. Sau bao năm, dù quang cảnh đã được người ta thay đổi ít nhiều, nhưng biển thì vẫn vậy. Vẫn là những bãi tắm trải dài tít tắp, ôm lấy bờ cát nhuộm đẫm nắng vàng. Vẫn là từng đợt sóng lúc nhấp nhô, khi cuồn cuộn cứ đuổi bắt nhau, rồi cùng xô vào bờ, tung bọt trắng như một nụ cười xòa, chào đón bất kỳ ai ghé chơi. Trên tầng không, thấp thoáng đôi ba cánh diều sặc sỡ đang vi vút cưỡi gió, cưỡi mây. Hôm nay sóng mạnh. Sóng đẩy đưa gió vào bờ, mát rượi. Ngay khi cảm nhận được làn gió ấy, tôi liền chạy thật nhanh về phía biển mà quên mất cô bạn đang loay hoay với chiếc máy ảnh ở phía sau. Biển lúc này không quá đông, chắc do giờ chưa vào chính hạ. Đứng ở chỗ nước mấp mé cổ chân, chúng tôi dang tay, hít một hơi thật sâu để hương biển cả tràn đầy trong lồng ngực. 

Từng đợt sóng lúc nhấp nhô, khi cuồn cuộn cứ đuổi bắt nhau, rồi xô vào bờ, tung bọt trắng xóa

Đứng trước biển, tôi như được thu bé lại để sống về những ngày ấu thơ. Ngày đó, năm nào cũng như năm nào, hè về là bố lại chở hai mẹ con tôi đi biển chơi trên con xe Dream cũ. Dù chẳng phải nơi nào xa xôi, nhưng tôi vẫn háo hức. Mẹ dắt tay tôi đi dọc bờ biển, rồi chỉ cho tôi xem mấy cái vỏ ốc lấp lánh với nhiều hình thù khác nhau; hay mấy chú sứa con theo sóng dạt vào bờ, có cái mình trong suốt. Đi với mẹ, tôi biết thêm bao điều thú vị, nhưng tâm trí thì không thể ngừng hướng về tiếng sóng ngoài xa. Tôi muốn ra biển. Và khi ấy, bố là người đồng hành.

Bố sẽ dạy tôi nhảy sóng, bố dặn tôi phải xoay người về phía bờ nếu sóng đến, nếu không sẽ bị táp vào mặt và tha hồ căng bụng nước. Khi tôi lớn thêm, bố sẽ đặt tôi lên chiếc phao to đùng rồi một tay giữ phao, tay kia thì như mái chèo vững chãi, đẩy nước để tiến ra chỗ nước cao hơn. Dù đã ngồi trên phao nhưng tay tôi vẫn túm chặt cổ tay bố mỗi khi nước cao đến quá nửa người. Bố thì luôn bám sát lấy tôi, để chẳng may tôi có tuột tay, ông sẽ nhanh chóng nắm lại được. Trong một lần tôi chới với ngã khỏi phao, giữa cơn hoảng loạn, tay bố nhanh chóng đón lấy tôi và trấn an “Bố vẫn ở đây, có gì đâu mà sợ”. Sau nhiều lần ngụp lặn như thế, đọng lại trong tôi không chỉ là cái mặn mòi của nước biển, mà còn là những chở che của bố. Từ lúc đó, tôi nhận ra bố chính là một người thân mà tôi không thể thiếu trong cuộc đời, là một người sẵn sàng bảo vệ tôi khỏi những điều xấu nhất. Và có lẽ mỗi người bố trên đời đều như vậy, đều có thể trở thành người anh hùng bình dị trong lòng mỗi đứa con. 

Nhìn những em bé ở biển chiều hôm ấy, tôi chợt nhận ra mình cũng đã từng có một tuổi thơ hồn nhiên như thế

Đứng trước biển, tôi chợt nhớ đến ngày còn đi học. Biển trong trí nhớ của tôi lúc này lại là hình ảnh của đứa trẻ 15, 16 tuổi, bắt đầu muốn khẳng định bản thân. Khi ấy, lũ chúng tôi, đứa nào đứa nấy giấu bố mẹ tự đi biển để được ngắm nghía, nghịch nước thỏa thuê đến tận chiều muộn mới về. Hay có những lần chỉ đơn giản là cần bổ sung “Vitamin-Sea” sau những ngày ôn thi căng thẳng, muốn ngắm biển để giải tỏa chút thôi, rồi lại vòng xe về thành phố. Lòng dường như có hơi lo lắng vì sợ bị phát hiện, nhưng vẫn không ngăn nổi niềm vui rằng có một ngày mình đã có thể đi chơi mà không cần bố mẹ kèm cặp, rằng mình đã lớn, và có thể đi biển theo cách của riêng mình. 

Chúng tôi của những năm 15, 16 ấy, giờ đã lớn, mỗi đứa một con đường, một ước mơ nhưng vẫn chung một tình yêu với biển

Còn giờ, đứng trước biển, tôi bỗng thấy mình chỉ như một cá thể nhỏ bé, đang được biển vỗ về. Tôi cũng nhận ra, đôi khi người ta tìm về với biển không chỉ là tìm đến với sự sôi động ngày hè, mà còn là để nhìn lại mình của ngày trước, ngày này và cả những ngày sau, để trút ra cùng biển vài điều tâm sự, hay nói ra những bí mật mà chỉ biển mới được biết. Biển mênh mông là thế nhưng sẽ như một người bạn hào phòng, mở lòng mình ra để đón nhận lấy hết những xúc cảm hay lời hàn huyên của con người, gói ghém lại và cất giữ bên dưới lòng đại dương sâu thẳm, rồi trao lại cho con người một tâm hồn nhẹ nhõm và sảng khoái hơn.

Biển luôn là liều thuốc tốt nhất cho tâm hồn 

Có lẽ với những suy nghĩ ấy, mà khi được đi đây đi đó nhiều hơn, tôi vẫn đem lòng yêu và nhớ về vùng biển quê mình. Niềm yêu đã trở nên cố hữu, bởi lẽ biển với tôi không chỉ đơn thuần là sóng, là gió, là bầu trời cao trong xanh, mà còn là bao bóng hình ký ức.

 


ADVERTISEMENT