share-arrow show-more-arrow watch101-hotspot instagram nav dropdown-arrow full-article-view read-more-arrow close email facebook w image-centric-view newletter-icon pinterest search thumbnail-view twitter view-image wondersauce
TEXT VIEW Article views bubble
IMAGE VIEW Article views bubble

Tam Đảo một ngày an yên


ADVERTISEMENT

Tôi không cho rằng Tam Đảo là một nơi rất đẹp. Ở Tam Đảo cũng không nhiều thứ để đi. Nhưng vào những lúc cần nghỉ ngơi nhất, tôi sẽ chọn đến đây. Đôi khi, người ta lớn, bị cuốn đi bởi mệt mỏi công việc và gia đình, người ta cần có những phút nghỉ ngơi, thực sự chỉ cần những phút nghỉ ngơi, ở một nơi trong lành, an tĩnh.

Không quá khó khăn để đi xe từ Hà Nội lên Tam Đảo. Quãng đường có lẽ chỉ nhỉnh hơn một chút với những người nhà cách chỗ làm hơn hai chục cây số, buổi tối tan sở loăng quăng vài vòng Hà Nội ăn uống nữa rồi về nhà đi ngủ. Nó vừa vặn, xinh xắn để người ta ngủ lại một đêm thứ 7 mát mẻ, ăn thịt rừng, ăn trứng nướng, đi dạo, uống café rồi chiều chủ nhật trở về để bắt đầu một tuần làm việc mới.

Đi Tam Đảo hồi trẻ, người ta thích đi theo đoàn, kiểu tụ tập cả lớp rồi lên đấy chụp ảnh, nhậu nhẹt buổi tối, đốt lửa trại rồi hát hò. Khi bớt trẻ đi, người ta lên Tam Đảo một mình, hoặc đi cùng một ai đó. Khi ấy, không cần đi tham quan một lượt nhà thờ đá, tháp truyền hình, thác Bạc… nữa. Khi đó chỉ thích ngồi café, nghe nhạc dịu dàng nơi quán Gió, bơi một vài vòng cho dã gần cốt rồi về phòng trùm chăn ngủ. Thoải mái vô cùng.

Tôi cho rằng cảnh sắc Tam Đảo không có gì đặc biệt, trên ngọn núi, có những căn nhà, tầm nhìn phóng ra xa thấy thiên nhiên cảnh quan hùng vĩ. Rất nhiều nơi đẹp hơn Tam Đảo. Nhưng, có những ngày ở Hà Nội, tôi nhớ nơi đây vô cùng. Những khi ấy tôi chỉ ước có thể phi xe một mạch lên đấy, ăn một bữa cơm với thịt lợn rừng nướng, su su xào tỏi, canh chua thịt băm rồi ngủ đến sáng. Bạn biết cái cảm giác đang hết năng lượng rồi được sạc đầy không, nó chính là như vậy.

Thời tiết Tam Đảo rất dễ chiều lòng người. Nơi đây không quá cao nên trời vẫn đủ trong, không khí vẫn đủ lành và mát mẻ. Ở đây tôi có thói quen dậy sớm, nhưng cũng độ 6h. Khi ấy, vào những ngày lạnh sương chưa tan hết, vẫn tản vào không khí, trời không sáng rõ, đi bộ lên xuống trên những dốc Tam Đảo, ghé quán ăn buổi sớm, đi qua cái chợ con, ngồi trên cửa sổ nhà thờ ngắm nghía. Cuộc sống nhẹ nhàng, dễ chịu vô cùng.

Trời Tam Đảo ban ngày không lạnh, có nắng lên, mặc một chiếc áo mỏng là đủ. Nhưng ở đây tôi luôn có thói quen mang theo áo khoác bên mình. Vì tôi biết, lang thang một hồi, tôi sẽ lại tới quán Gió.

Gió là một trong những quán café hiếm hoi của Tam Đảo, nhưng đủ xinh đẹp, đủ tinh tế để khi vừa gặp người ta đã có cảm tình. Đúng như tên quán, nơi đây nhiều gió vô cùng. Quán chênh vênh cuối đoạn dốc, nhìn xuống phía dưới là cây rừng tấp nập. Tam Đảo nơi ấy phủ một màu xanh.

Ở Gió, có ngày tôi gặp một cặp vợ chồng trẻ. Họ đang chuẩn bị để chụp ảnh cưới. Mọi thứ chỉn chu và không vội vã như ở Hà Nội. Cô dâu với lớp trang điểm xinh xắn vẫn đủ thời gian thơ thẩn nhấm nháp một li nước chanh ít đá, chú rể ăn một xuất sandwich nhỏ. Họ chuẩn bị nắm tay nhau chụp lại những khoảnh khắc yêu thương ở Tam Đảo này. Tự dưng gặp họ, tôi thấy vui vui, Gió vui, Tam Đảo cũng vui cùng.

Niềm vui lang thang của tôi đơn giản vậy. Ngắm cây cối, ngắm những thân leo bám trên tường, đi dạo vài vòng rồi ngồi xụp trong một quán nướng, hít hà vị thịt tươi trên bếp thơm tho. Tam Đảo quá đủ và quá bình yên cho những ngày ồn ã. Tôi bình tâm và cảm thấy bình yên.

Bình yên thực ra cũng giản dị. Đi tìm bình yên cũng không cần quá sức ở những nơi xa. Chẳng biết có nhiều người giống tôi không, luôn cần một nơi để mình có thể đến, có thể trốn, có thể nghỉ ngơi mà không cần lên kế hoạch, sắp xếp, chuẩn bị. Lên xe và đánh một giấc rồi trở về.


ADVERTISEMENT