Tối xem "Truyện ngắn", đêm về mộng mơ
“Tình buồn không phải lúc nào cũng chỉ để quên đi
Tình buồn lưu giữ bao nhiêu mộng mơ lúc xuân thì”...
Tôi xin phép không bàn đến live concert “Truyện ngắn” của Hà Anh Tuấn đã diễn ra tại Hội An, bởi tôi chỉ muốn tập trung vào nội dung, khoảnh khắc và những cảm nhận của riêng mình về bộ phim cùng tên: TRUYỆN NGẮN.
Poster phim TRUYỆN NGẮN
Ai đó nói nhạc của Phan Mạnh Quỳnh luôn dai dẳng, mang một sự tiếc nuối về những cuộc tình không trọn vẹn. Bộ phim này cũng không ngoại lệ, khi nó được xây dựng để quảng bá cho dự án "Hà Anh Tuấn hát nhạc Phan Mạnh Quỳnh" và concert sắp tới tổ chức tại Hà Nội và Thành phố Hồ Chí Minh.
An và Phát hồi nhỏ
Rạp chiếu phim lúc 9 giờ tối với số lượng người kín hơn nửa rạp, mang một sự thắc mắc là tại sao vé concert bán nhanh đến chóng mặt, nhưng chiếu phim thì không? Hay chăng, bộ phim âm nhạc chỉn chu đến mấy cũng không thể bằng được nghe tận tai, nhìn tận mắt ca sĩ đang đứng trên sân khấu lớn?
Nhưng thôi, dù sao TRUYỆN NGẮN cũng chỉ là một bộ phim âm nhạc, có thể không hợp thị thiếu với đa số, và bởi vậy, tôi cũng không quá kỳ vọng vào nội dung của nó, cái tôi cần là nhạc hay và hình ảnh đẹp, không-đại-trà bởi chỉ chiếu trong ba ngày, ở một số rạp nhất định tại Hà Nội và Sài Gòn.
Một bộ phim ca nhạc chưa đựng nhiều thông điệp hay
Không kỳ vọng, nên không thất vọng. Tôi mãn nhãn với những thước phim chậm, những triết lý rất “đời” và gần gũi. Đẹp từ bối cảnh, ánh sáng, góc máy, đến cả cái chớp mắt của nhân vật. Một mối tình trong trẻo dễ thương của đôi bạn nhỏ trong không gian của Hội An cổ kính.
Một mối tình trong trẻo dễ thương trong không gian của Hội An cổ kính
An và Phát - hai đứa trẻ dù hoàn cảnh khác nhau, nhưng dường như giữa chúng có sự đồng điệu trong tâm hồn. Không đơn giản là cảm mến, chúng còn là tình thân, tình thương mà chẳng cần nói ra người ta cũng cảm nhận được.
Phải xa nhau vì hoàn cảnh gia đình không cho An sự lựa chọn khác, sau 20 năm “tình cờ gặp lại hai thân phận khác dẫu tên người vẫn vậy”... Âm nhạc của Phan Mạnh Quỳnh qua giọng hát Hà Anh Tuấn cứ len lỏi vào từng cảnh, từng cảnh, đưa khán giả đến những hồi ức và tình cảm sâu lắng.
Âm nhạc len lỏi vào từng khung hình
Nếu được lựa chọn lại, liệu An có thể đành lòng làm cha mẹ mình buồn mà từ chối làm dâu nhà người khi tuổi mới lên 8 lên 10?
Nếu được lựa chọn lại, liệu Phát có đi tìm An ngay khi đủ lớn thay vì nhớ về An trong vô vọng?
Và nếu được lựa chọn lại, An và Phát có thể bỏ lại tất cả sau lưng để được bên nhau, viết tiếp câu chuyện thuở nhỏ?
"Định mệnh chỉ cho ta những sự lựa chọn, chúng ta có thể chọn khác đi". Đó là thông điệp tôi cứ nhớ mãi, đằng sau những ca từ đẹp, cách pha màu ấm áp trong từng khuôn hình, sự trong trẻo kỳ lạ của TRUYỆN NGẮN mang tới cho khán giả.
TRUYỆN NGẮN yên bình, và trọn vẹn cảm xúc
Có chàng trai viết lên cây, Xuân thì, Thương em, Cô gái và cây dương cầm, An.
5 ca khúc tạo nên một bộ phim. Dù mạch phim còn vài chỗ rời rạc mà nhiều người có thể cho rằng nó khá vô lý. Còn với tôi, bản chất của phim ảnh là tái hiện thực tế bằng nghệ thuật, là MV ca nhạc dài tập cũng được, là cố “ép” diễn biến phim chậm lại cũng được, nhưng yên bình, trọn vẹn cảm xúc, vậy là đủ rồi.