Trên những nẻo đường xứ Nhật
Chắn chắc cuộc sống của chúng ta đã ít nhiều thay đổi sau khi cơn đại dịch xuất hiện. Còn với riêng tôi, cơn đại dịch kéo dài chuyến du lịch 2 tuần đến tận 2 năm. Xách 7kg hành lý và một tấm vé máy bay giá rẻ đến Tokyo, tôi không hề biết rằng chuyến đi này đã thay đổi tôi theo nhiều cách.
Đến Nhật trong những ngày đầu khi Covid-19 chỉ mới xuất hiện, tôi vội vã trải nghiệm theo những chỉ dẫn du lịch đã tra cứu. Nhưng khoảng một tuần sau, tình hình trở nên nghiêm trọng hơn rất nhiều. Tất cả các chuyến bay về Việt Nam đều bị dừng, và đương nhiên chuyến bay của tôi cũng không ngoại lệ. Sợ hãi và lo lắng, điều tôi có thể làm duy nhất lúc đó là ở lại Nhật lâu hơn dự tính và tiếp tục chờ đợi.
Với visa của một khách du lịch như tôi, tại thời điểm đó, chuyện tìm một công việc để duy trì cuộc sống cũng là trái luật. Vì vậy cách duy nhất để tôi sống sót ở đất nước đắt đỏ này là làm tình nguyện viên vừa trải nghiệm và khám phá nước Nhật, vừa giảm nỗi lo về chi phí sinh hoạt. Đây mới là lúc hành trình thực sự của tôi bắt đầu.
Chuyến đi của nhiều sắc màu thiên nhiên, văn hoá
Hành trình dài như một kì Working Holiday này cho tôi cơ hội ngắm nhìn thiên nhiên một cách chậm rãi, đặt chân đến nhiều vùng quê vắng vẻ và trải nghiệm những nếp văn hoá bản địa nơi đây. Đó là một nước Nhật với cảnh sắc đổi thay bốn mùa. Một góc phố ngập trong những cánh anh đào mùa xuân, những cánh rừng xanh mướt mùa hè, sắc đỏ vàng của hàng cây thay lá mùa thu hay khung cảnh tuyết trắng cổ tích mùa đông.
Những con phố như bừng sáng trong sắc hoa anh đào
Những cánh rừng xanh mát vào mùa hạ
Sắc thu ở đền
Cảnh vật trắng xoá trong những ngày tuyết rơi
Trong cảm nhận của tôi, Nhật Bản quả là một đất nước thú vị. Chỉ cần vài bước chân khỏi ga tàu sầm uất ở Tokyo, vẫn có thể lạc bước trong những dãy phố mang dáng dấp cổ xưa hay bắt gặp những mảng xanh mát ở công viên. Sự hùng vỹ của núi Phú Sỹ phủ tuyết trắng, không gian hoài niệm cổ kính rất Zen của những đền chùa Kyoto, những triền đồi bao la trù phú ở Hokkaido là những khung hình mà tôi sẽ lưu giữ trong cuốn album du lịch của riêng mình.
Tôi thích lạc vào những con hẻm izakaya nơi náo nhiệt âm thanh, thơm mùi ẩm thực và đậm hơi thở cuộc sống. Tôi thấy mình không còn là một khách du lịch bên đường nữa, mà trở thành một phần của cuộc sống nơi đây.
Bên trong một khu vườn rất Zen tại Kyoto
Hokkado với những thảm cỏ trải dài bất tận cho tôi được sống trong bộ phim Ngôi Nhà Nhỏ Trên Thảo Nguyễn
Chuyến đi của những lần đầu tiên
Có lẽ sau này, tôi sẽ có thêm nhiều chuyến đi tới những nơi xa hơn, mới lạ hơn. Nhưng chắc chắn rằng Nhật Bản vẫn là nơi thật đặc biệt ghi dấu những trải nghiệm đầu tiên của tôi. Đó là lần đầu tiên tôi dám bước ra khỏi vòng an toàn, lần đầu tiên đi nhờ xe người lạ, lần đầu tiên thấy tuyết, lần đầu tiên lấm lem bùn đất như một nông dân, lần đầu tiên trải qua động đất. Tôi thấy thật may mắn vì mình đã có thật nhiều lần đầu tiên, để rồi sau tất cả những điều đó, thứ tôi có cho mình là thật nhiều trải nghiệm đáng nhớ và những câu chuyện để kể sau này.
Mùa tuyết đầu mùa ở Hokkaido
Chuyến đi của những sự kết nối và lấp lánh tình người
Đa phần các nơi tôi đi qua đều là vùng quê yên ả, nhịp sống chậm rãi và ngập tràn thiên nhiên. Tôi có cơ hội để tận hưởng sông núi cỏ cây, gặp gỡ những con người mới, lắng nghe nhiều câu chuyện thú vị từ họ và cũng dành nhiều thời gian ở lại, trò chuyện với chính mình. Những sự giúp đỡ hết lòng từ những người lạ tôi gặp trên đường là cảm hứng nhắc nhở tôi về sự tử tế. Chính những sự kết nối (có phần kỳ diệu này) đã trở thành một phần cuộc sống của tôi, tạo nên một cái tôi trưởng thành, bình thản và mạnh mẽ hơn.
Những vùng nông thôn nơi đây đa phần chỉ còn người già sinh sống, vì thế lại thêm phần yên tĩnh và thanh bình
Màu xanh của cây cối thực sự chữa lành và xoa dịu tâm hồn tôi rất nhiều. Người Nhật còn thực hành "tắm rừng" như một liệu pháp cải thiện sức khoẻ tinh thần
Tôi vẫn luôn tin rằng mọi chuyện xảy ra luôn có lý do riêng của nó. Và việc tôi "mắc kẹt" tại đất nước này cũng vậy. Chắc chắn từ nay về sau, trong những câu chuyện tôi kể với hay những chuyện bâng quơ, tôi sẽ lại nhắc đến Nhật Bản thật nhiều. Càng đi xa, tôi càng thấy mình nhỏ bé, khiêm nhường trước sự rộng lớn của thế giới. Và tôi cũng thấy bước chân mình vững vàng hơn sau những chặng đường.