share-arrow show-more-arrow watch101-hotspot instagram nav dropdown-arrow full-article-view read-more-arrow close email facebook w image-centric-view newletter-icon pinterest search thumbnail-view twitter view-image wondersauce
TEXT VIEW Article views bubble
IMAGE VIEW Article views bubble

Trò chuyện cùng nghệ sĩ graffiti Stash và màn hợp tác cùng Leica


ADVERTISEMENT

Sau khi tổ chức nhiều cuộc triển lãm ảnh do Leica hỗ trợ trên toàn cầu, nghệ sĩ đường phố nổi tiếng thế giới tại New York, Stash (hay còn gọi là Josh Franklin) đã đưa quan hệ đối tác của mình với nhà sản xuất Đức lên một tầm cao mới khi giới thiệu phiên bản giới hạn Leica D-Lux 7 “A BATHING APE® х STASH”.

Leica D-Lux 7 “A BATHING APE® х STASH”

Stash đã đưa nhãn hiệu thời trang nổi tiếng của Nhật Bản A Bathing Ape vào dự án để tạo nên một bộ ba đầy ấn tượng. Máy ảnh nhỏ gọn này có cảm biến 17 megapixel và ống kính siêu nhanh, đồng thời có thể nhanh chóng ghép nối qua Bluetooth với ứng dụng Leica FOTOS để lưu trữ hình ảnh, video vào điện thoại thông minh.

Leica D-Lux 7 “A BATHING APE® х STASH” có vỏ ngoài màu đen, thân phủ họa tiết ABC CAMO đặc trưng của BAPE cũng như chữ ký của Stash. Máy ảnh được phát triển dựa trên mẫu Leica D-Lux 7 tiêu chuẩn, đi kèm với túi và dây đeo.

Chúng tôi đã may mắn bắt kịp Stash khi anh ấy trở lại Hoa Kỳ sau khi ra mắt máy ảnh ở Nhật Bản. Anh cũng đã hào hứng nói rằng:

“Phones take images, Leicas take pictures.” - Stash

Dự án hợp tác lần này với Leica bắt nguồn như thế nào?

Tôi thường xuyên lưu giữ lại tất cả các chuyến đi của mình. Khi thực hiện một tác phẩm (tranh graffiti), tôi sẽ chụp ảnh nó vào ngày hôm sau, đương nhiên là chỉ trong khả năng của tôi thôi. Cha tôi là một nhiếp ảnh gia. Tôi không lớn lên cùng ông ấy nhưng tôi có sở thích chụp ảnh từ rất sớm và thực sự say mê với nó.

Hiện tại, tôi mê chụp ảnh vì nhiều lý do khác nhau. Bắt đầu từ việc có thể ghi lại những hành trình, những tác phẩm và tất cả những thứ tinh quái mà tôi nghĩ ra. Bởi với tư cách là một nghệ sĩ, tôi có thể ở LA, có thể ở bất cứ đâu, luôn cố gắng tìm một số nơi để vẽ và đương nhiên, tôi muốn lưu lại mọi thứ.

Tôi đã không thực sự tiếp cận với Leica cho đến thời kỹ thuật số. Nói thẳng ra thì tôi không có đủ điều kiện sở hữu một chiếc Leica. Nhưng tôi biết tất cả về nó. Tôi bắt đầu học thêm về nhiếp ảnh nhưng phải đến khi kỹ thuật số được đưa vào cuộc sống của tôi, tôi mới có thể bước vào thế giới Leica và khám phá tất cả những thứ trước đây chỉ được nghe nói đến.

Shot ảnh đầu tiên bạn chụp với Leica là gì?

Tôi chỉ là một phần của nhóm người được đến thử máy ảnh. Nếu tôi nhớ không lầm thì lúc đó Leica ở trong giai đoạn giới thiệu dòng Q. Tôi đang đi công tác và chuẩn bị thực hiện bức tranh tường tại Baltimore. Ngay trước chuyến đi, họ nói “Này, hãy xem bạn sẽ có gì nào”. Đó hoàn toàn không phải một nhiệm vụ, họ không yêu cầu tôi phải làm bất cứ thứ gì. Họ chỉ hào hứng giới thiệu máy ảnh cho nhóm người mới. Và tôi đoán rằng phiên bản kỹ thuật số khá tuyệt vời. Bằng chứng là người dùng chỉ tăng theo cấp số nhân.

Mọi thứ đã bắt đầu như thế nào?

Mọi chuyện phát triển rất tốt đẹp. Tôi có những mối quan hệ tốt và nhiều cuộc trò chuyện thú vị. Chúng tôi cùng nhau tìm xem nên hợp tác thế nào khi bản thân tôi là nghệ sĩ và Leica với tư cách là thương hiệu. Điều đó hơi khác thường nhưng chúng tôi đã bàn luận một cách nghiêm túc.

“Chà, điều gì sẽ xảy ra nếu chúng tôi tìm đến một bên thứ ba, một ‘cầu nối’ nào đó thực sự đại diện cho cả hai thương hiệu.”

Tại sao lại là A Bathing Ape?

Vì mối quan hệ của tôi với A Bathing Ape trong những năm qua và cả tình bạn của tôi với thương hiệu khá tốt. Ngay cả sau khi Nigo, người đã sáng lập thương hiệu, rời đi. Tôi rất trân trọng Nigo. Thời gian sau đó, tôi vẫn duy trì mối quan hệ tốt đẹp với thương hiệu và chỉ trong một giây phút, tôi chợt nghĩ họ sẽ là nhãn hiệu tuyệt vời cho lần hợp tác này. Vì hầu hết hình mẫu người dùng, khách hàng của họ đều có phong cách ấn tượng và mang năng lượng sáng tạo. Tôi chỉ vu vơ: “Liệu họ có quan tâm không nhỉ?” và nhờ sự ủng hộ của những người bạn tại Leica, tôi đã tìm đến, gặp BAPE và giới thiệu ý tưởng ngay trước thềm COVID.

Bạn đã phát triển thiết kế của máy ảnh và vỏ máy như thế nào? Cảm hứng từ đâu?

Nó có chút buồn cười. Với tư cách là cộng tác viên của A Bathing Ape, họ cung cấp cho chúng tôi một vài hình ảnh đặc trưng thương hiệu và yêu cầu: “Bạn có thể đưa cái này vào những gì bạn đang làm không?”

Theo cách đó, ngôn ngữ được xác định là BAPE. Khi tôi giới thiệu Leica cho BAPE, tôi khá tự do trong việc sáng tạo vì chúng tôi là bạn. Tôi cần một điểm khởi đầu. Tôi đã thử đưa BAPE lên chiếc camo nền đen và hào hứng với một phiên bản chữ chìm. Ban đầu, tôi muốn mọi thứ là đơn sắc, chỉ một màu đen duy nhất, chứ không giống như mô hình màu xanh lá cây hiện tại mọi người đang thấy đâu.

Tôi có suy nghĩ riêng, nhưng rất tôn trọng khi làm việc với các thương hiệu khác. Lần này tôi chọn bước đi an toàn. Đã có BAPE, vậy thì bức vẽ graffiti của tôi sẽ ở đâu? Hay là tạo chữ ký nhỉ?

Logo của BAPE, chữ ký của tôi trên Leica. Đó là cách mà sản phẩm ra đời.

Bức ảnh đầu tiên bạn chụp trên BAPE Leica mới là gì?

Là một loạt hình ảnh trong studio cá nhân. Tôi đặt tên nó là And Now. Hôm đó cũng là buổi biểu diễn của tôi trong cửa hàng Leica tại Los Angeles.

Mẹo của bạn là gì cho những người nhận được chiếc máy ảnh này trong ngày hôm nay?

Tôi nghĩ đây là chiếc máy ảnh entry-level hoàn hảo. Tôi không phải là người bán hàng cho Leica. Tôi không cố gắng bán bất cứ thứ gì cho bất kỳ ai, nhưng để trả lời thành thật câu hỏi của bạn thì con gái tôi chụp ảnh ở trường trung học. Khi con bé tốt nghiệp, tôi đã tặng máy ảnh của tôi cho nó như một món quà.

Con bé nói rằng: “Ôi trời ơi, nhưng con chưa bao giờ chụp ảnh.”

Và rồi sau khi có máy, con bé dễ dàng tìm hiểu về khẩu độ, tốc độ màn trập… Với chiếc Leica, mọi thao tác rất dễ dàng. Nếu bạn muốn học chụp ảnh một cách không quá chuyên nghiệp thì chỉ cần tìm hiểu cài đặt ban đêm, cài đặt ban ngày và tốc độ. Nếu không, bạn có thể sử dụng chế độ tự động. Nhưng đương nhiên những bức ảnh đó, về sau, bạn sẽ không bao giờ muốn nhìn lại nữa đâu.

Nhưng bạn biết không? Khi để chế độ tự động, tôi có xu hướng quan sát xem máy ảnh đã quyết định cài đặt thông số như thế nào. Đó là cách tôi học được nhiều thứ. Kiểu: “Ồ, vậy sao? Máy ảnh quyết định ISO 800 với tốc độ màn trập thế này và khẩu độ thế kia? Được rồi, hãy để tôi học thiết lập thủ công theo cách đó và xem liệu có thể tạo lại cài đặt tương tự không.”

Đó là cách tôi gian lận và học được những điều nhất định về nhiếp ảnh.

Ảnh: courtesy of Leica

Bài: Mike Tommasiello/ Coolhunting

Link bài gốc

 


ADVERTISEMENT