Reminiscence & Heritage An yên dưới những vòm xanh
Tôi sẵn lòng dành nguyên ngày bộ hành tới đỉnh núi để ngắm mây tụ về buổi đêm hay bồng bềnh giữa mây ngàn sương sớm. Cũng đôi khi dành cả mấy ngày nghỉ chỉ để ngồi giữa mênh mông sóng nước thấy cho hết trời nước một màu thiên thanh. Thế mà có lúc chả phải mải miết đi, có một thứ xem như “đặc quyền phố thị” ấy là đứng dưới tán những vòm xanh.
Vòm xanh tĩnh tại và an yên
Thử nhé một lần cái cảm giác đang chạy xe, đơn thuần ban đầu là dừng đèn xanh đèn đỏ thôi, chợt ngửa cổ lên và cả một miền xanh non đang reo vui lí lắc trong nắng ập đến. Cơ man là sung sướng đến nhẹ bẫng dù chỉ là trong khoảnh khắc. Mượn chút ý trong lời ca trong Hôm nay tôi nghe của bác Trịnh Công Sơn, tả cho hết cái thấy sắc xuân xanh ấy:
“Tôi thấy màu xanh hát trong lời gió
Và thấy bình minh thắp trên ngọn lá.”
Dừng bước bên cội anh đào
Dần dà thành quen, không lẫn vào những động cựa của phố, cũng không cứ hẳn là chờ đương độ xuân mới có một tầng xanh non mướt một màu như vậy. Những vòm xanh ấy đã đủ to lớn để xóa nhòa đi khoảng cách địa lý hay cái lạ lẫm không gian dẫu ở những thành phố khác nhau. Mọi ánh nhìn như trở nên gần gụi, dịu nhẹ muôn phần, con người đặt cạnh thiên nhiên cũng bỗng hiền hòa hơn.
Có người bảo lá cứ xanh đời lá là vậy, đâu cần chờ tới lúc mùa về thì xuân vẫn tràn đầy ấy thôi. Người ta nghe tim mình thổn thức chứ được mấy lần thấy lá đang hân hoan, rồi tới khi cành khô khẳng khiu lại đi tìm những mầm sống mới. Không hẹn mà gặp, bỗng thảng thốt một tiếng chạm, rồi cũng kịp trấn an khẽ khàng rung động, cả tầng lá non đang thay màu, nắng tràn qua, lớp diệp lục nhuốm màu sáng xanh non vô ngần. Chả ai phải bảo ai, quay qua nhìn nhau rồi lại ngước ánh nhìn trú lên vòm xanh, đầu rỗng không, chỉ thấy niềm vui phơi phới đang chảy trôi qua từng ánh mắt môi cười.
Đôi khi muốn dừng chân tìm hoa nắng
Thành thử ra nhiều khi cứ chọn đường có lá để đi, xa hơn vài đoạn cũng chả hề chi. Mà nói vậy chứ, dưới cái thành phố đang thay đổi từng ngày này, quay qua quay lại tòa nhà đã mọc cao hơn cả cội cây trăm tuổi thì nhiều lắm những người già đi tìm khoảng xanh mà nương náu, người trẻ sau một hồi cấp tập với những guồng quay sáng tối thì cũng muốn dừng chân tìm nơi gần gũi với thiên nhiên. Nơi những quán cafe có vỉa hè lý tưởng, tức có thể bắc ghế ra ngồi dưới bóng cây, rồi các khoảnh sân tập thể, chốn công viên… dưới những vòm xanh lớn chỉ đầy ắp những giọng nói tiếng cười.