Explore Chuyện kể ở U Bein - cây cầu gỗ dài nhất thế giới
Cầu làm bằng gỗ thì có gì hay, và tại sao người ta lại thích thú với cây cầu này đến thế? Chẳng phải những cây cầu hoành tráng trên thế giới đều là cầu dây văng hiện đại hay sao? Tôi đến Mandalay - thủ đô cũ của Burma cũng với suy nghĩ ấy. Tôi không ngợi ca, chỉ có vài câu chuyện muốn kể lại, khi đến với đất nước xinh đẹp có phần hoài cổ như Burma.
Cầu gỗ U Bein hàng trăm năm tuổi
Sớm tinh mơ trên cây cầu gỗ hàng trăm năm tuổi
Cầu gỗ U Bein nối liền hai bờ sông Taungthamna - vùng ngoại ô Mandalay, gần Amarapura. Được xây dựng vào khoảng năm 1800 với tổng chiều dài 1.2 kilomet, cầu U Bein là sự kết hợp của hơn 1000 trụ cột bằng gỗ và hàng ngàn tấm ván gỗ lát mặt sàn, cho đến nay vẫn giữ vững danh hiệu dài nhất, lâu đời nhất, và là một trong những nơi ngắm hoàng hôn đẹp nhất thế giới.
Một người đàn ông làm nghi thức cầu nguyện lúc sáng sớm
Tôi đã vô tình quên mất khoảnh khắc hoàng hôn ở U Bein mà báo chí nhắc tới, bởi thế, chỉ vừa kịp xuống xe lúc 3 giờ sáng đã vội vàng về khách sạn gửi đồ và tới U Bein cho kịp buổi bình minh. Cái lạnh lúc ấy len lỏi vào lớp áo mỏng manh do chênh lệch nhiệt độ ngày và đêm, tay cầm máy ảnh, chân run run tựa vào thành cầu mỏi mệt.
Sáng tinh mơ và cái lạnh len vào da thịt
Mặt trời lên, U Bein bừng tỉnh
Chỉ một chút le lói từ xa cũng khiến cho lòng khấp khởi. Vạt đỏ vạt hồng thi nhau chiếu rọi lên khúc sông Taungthamna đang lững lờ chảy qua. Vầng sáng nhạt dần, nhường chỗ cho một vòng tròn đỏ rực xuất hiện từ bên kia bờ sông, chầm chậm, chầm chậm lên cao trước sự ngỡ ngàng của kẻ lữ hành từ phương xa lạc tới.
Mặt trời dần lên cao
Ngàn tia nắng dần dần nhẹ nhàng chiếu xuống, cho đến khi cả không gian được bao phủ bởi sự ấm áp, ngày mới bắt đầu một cách chậm rãi, tự nhiên, trong gió lành và những tiếng bước chân nhịp nhàng trên cây cầu gỗ U Bein.
Ngày mới bắt đầu một cách chậm rãi, tự nhiên
Vài khoảnh khắc, mà có lẽ chẳng bao giờ quên
Tôi nhớ mình đã ngạc nhiên như thế nào trước cảnh bình minh, rồi lại phì cười bởi mình đã đến đây vào thời điểm hoàn toàn khác so với những gì báo chí đề xuất, rồi tự cảm thấy mình may mắn khi được ngắm một buổi bình minh đặc biệt.
May mắn khi được ngắm một buổi bình minh đặc biệt
Tôi nhớ mình đã không đứng trên cầu lúc chờ mặt trời lên, mà len vào khu vườn rau sát gầm cầu, khẽ khàng tiến đến doi đất vươn ra gần giữa sông để ngắm gần hơn cảnh vật xung quanh U Bein, “trêu ghẹo” một chú bò sữa đang nhẩn nha uống sương mai trên bãi cỏ, ngắm mấy chiếc khinh khí cầu bay lên hòa cùng với bình minh tuyệt đẹp.
Chú bò trắng nhẩn nha giữa cánh đồng
Khinh khí cầu bay lên
Tôi nhớ, cây cầu U Bein là biểu tượng của Mandalay, niềm tự hào và là một phần không thể thiếu của người dân nơi này khi nối liền sự sống, nối liền văn hóa và đưa con người ta đến gần nhau hơn. Tôi nói rồi, tôi không ca ngợi, tôi chỉ đang kể về U Bein - cây cầu gỗ dài nhất thế giới, ở Burma, vào một ngày đầu năm mát mẻ, trong lành.