Tips & Advice Có ai sợ về nhà sau những chuyến đi xa?
Những ngày này, Hà Nội bị ốm. Hà Nội chìm trong sự im lặng khác với vẻ sôi nổi thường ngày. Con người cũng vì thế mà lặng đi, có thể ngồi nghe tiếng xe cộ thỉnh thoảng xoẹt qua trên đường, nghe tiếng nắng tràn vào cửa. Tận hưởng những ngày ở nhà. Bình lặng. Nhưng có bao giờ, bạn sợ về nhà không?
Có bao giờ bạn sợ về nhà?
Đôi khi, mình sợ về nhà sau những chuyến đi xa và dài. Ở nhà, có khi mình sẽ phải dậy sớm hơn bình thường một chút, để ra chợ cùng mẹ, để giặt quần áo và phơi nó trên ban công. Mình sẽ có những buổi trưa nằm ngủ bên cạnh mẹ, hít hà mùi tóc mẹ thơm mùi bồ kết như hồi bé, mẹ sẽ lại kể cho mình nghe những câu chuyện hồi mình còn nhỏ, đã phải nghịch tóc mẹ nhiều thế nào mới chịu ngủ. Sẽ có những buổi chiều chỉ đơn thuần là lên sân thượng, nhìn chú mèo nằm chơi với nắng, ngắm giàn hoa giấy nở hồng. Tối về, mình sẽ lại xuống phụ bố nấu cơm và cố gắng học thêm nhiều nhiều lần những món ăn bố nấu. Bố nấu ăn rất ngon, còn hơn cả mẹ và mình. Bố lúc nào cũng chê mình nấu ăn dở tệ, nhưng lại luôn bắt mình đứng nấu ăn cùng để sau đi rồi còn tự nấu ăn ngon hơn. Mình sẽ lục lọi những đống đồ cũ trong góc phòng, những quyển sổ cũ, những vật dụng gắn liền với tuổi thơ và học sinh, để nhớ lại một vài người nào đó và cười ngu ngơ. Buổi tối, cả nhà sẽ ngồi xem phim, những bộ phim dài tập mình chẳng hiểu được nội dung vì xem giữa chừng nhưng cứ xem cùng cả nhà cho vui. Để rồi sau đó, mình sẽ lại lên nằm nghe nhạc cùng em gái và ngủ thật sớm. Những ngày ở nhà của mình luôn luôn như vậy. Về nhà, mình có đủ mọi thứ. Và chỉ có ở nhà, mình sẽ luôn được chở che như mới chỉ là đứa trẻ 10 tuổi. Mọi thứ trên đời này đều dễ dàng và bình yên. Vậy nên, mình mới sợ về nhà, sợ khoảng chênh vênh khi rời đi, sợ nỗi nhớ, sợ cả việc quên đi khát vọng lớn hơn mà chỉ muốn ở bên mẹ cha như khi còn nhỏ.
Những ngày ở nhà - bình yên biết bao
Mình đã đi biết bao nhiêu chuyến đi, đã sống ở những thành phố xa lạ, những thứ đó luôn làm mình háo hức vô cùng. Mình luôn muốn đi thật xa, khám phá thật nhiều điều tuyệt vời, đi để hiểu biết và để ngắm nhìn thế giới này tuyệt đẹp như thế nào. Nhưng mỗi lần kết thúc những chuyến đi xa, mỗi lần đi về nhà một mình giữa đêm muộn nơi thành phố nào đó xa lạ, nước mắt luôn chảy dài tìm kiếm một nơi thân thuộc. Cuộc sống ở nhà, sẽ là thoải mái nhất nhỉ?
Về nhà ngắm góc phố quen
Thế nên là, bạn biết không, đôi khi mình chẳng dám cho mình nhiều ngày ở bên bố mẹ. Mình sợ rằng mình có thể sẽ chùn bước, có thể sẽ mềm yếu và không tự đi trên đôi chân của mình. Có thể sẽ lại ngồi trên chuyến xe, rất nhiều lần đã ngồi để rời nhà, mà lòng cứ chênh vênh. Nhà, một từ quá đỗi thân thương, như cánh gà mái mẹ che cho con trước bóng diều hâu gian ác. Và chỉ cần, ta vẫn luôn giữ mãi điều đó trong lòng, vẫn biết rằng sẽ luôn có một mái ấm chờ ta về, vẫn hiểu rằng điều gì sẽ an toàn cho chú gà con.
Có những chuyến tàu đẹp nhất trên đời này - chuyến tàu về nhà
Đôi khi sợ về nhà, chỉ vì luôn biết nơi đó luôn là điều tốt đẹp nhất trên đời.