Enjoy Có những điều ngày bé đã từng rất thích nhưng bây giờ không còn nữa...
Hồi còn nhỏ, có những thứ chúng ta đã từng rất yêu và đã từng coi là chân lý, là niềm vui mỗi ngày nhưng khi trưởng thành, ắt hẳn sẽ có nhiều sự thay đổi, từ sở thích đến tính cách. Vì vậy, mà có lẽ chúng ta đã dần không còn quan tâm đến những nhu cầu, thói quen mà ngày bé chúng ta cho rằng không thể thay thế được.
Đi vài “đường phép” điêu luyện với những bộ cánh tự chế như trong phim kiếm hiệp
Nếu đã kể về tuổi thơ dữ dội thì ắt hẳn không thể không kể đến những lần trùm mền trùm chăn biến hóa thành công chúa, hoàng tử ngầu hết cỡ như các nhân vật trong phim kiếm hiệp. Và không chỉ dừng lại ở đó, kết hợp với ''bộ cánh tự chế'' là vài động tác đi ''đường phép'' điêu luyện làm ta cảm thấy mình như ở một đẳng cấp khác. Tuy hồi nhỏ dữ dội là thế nhưng khi lớn dần, chúng ta không còn thói quen cùng bè bạn chơi trò ấy nữa nhưng dù sao, đó cũng là một kỷ niệm đẹp khó phai mà mỗi khi nhắc lại, ai trong chúng ta cũng phải phì cười vì một thời ngô nghê, tinh nghịch.
Ai trong chúng ta cũng có một thời huy hoàng giả làm công chúa, hoàng tử (Ảnh: Shutterstock)
Là fan cứng của các loại bánh, kẹo ngọt
Hồi nhỏ, mỗi lần buồn bã, giận hờn mà được ai đó cho một cục kẹo, một bịch bánh hay một que kem là lại cười tít mắt lên, quên hết sự đời. Hay khi đi chơi với tụi bạn trong xóm mà thấy răng chúng nó được vài ''bác sâu'' ghé thăm là hiểu ngay lí do. Nhiều khi ba mẹ kêu ăn cơm mà còn chẳng buồn ăn, vậy mà được ai cho bánh kẹo thì lại có thể ăn thay cơm luôn đó. Hồi bé, chúng ta coi đồ ngọt là chân lý của cuộc đời nhưng khi lớn lên lại chẳng mấy tha thiết nữa, mấy món nước uống hay bánh trái còn phải giảm ngọt lại. Cơ mà nhìn lại những tấm ảnh thời sún răng nhiều khi cũng bồi hồi, nhớ nhung lắm.
Thấy bánh, kẹo là cười tít mắt lên (Ảnh: Shutterstock)
Vừa là fan bánh, kẹo ngọt mà cũng vừa là tín đồ của các món chiên, rán
Ngày bé chúng ta không chỉ mê mẩn các loại bánh, kẹo ngọt mà còn thích thú, yêu quý những món chiên, rán, đặc biệt là những món như: gà chiên nước mắm, cá viên chiên. Hôm nào mà mẹ có làm mấy món này là đảm bảo ăn hơn hai chén cơm liền. Chúng ta ghiền các món chiên, rán đến mức có thể ăn hàng ngày cũng không biết ngán. Vậy mà khi trưởng thành, mỗi lần nhắc đến những món ăn chứa nhiều dầu mỡ thế này lại làm ta cảm thấy phát chán, rùng mình hoặc không còn đủ ham thích để ăn chúng thường xuyên nữa.
Bữa nào mẹ nấu gà chiên nước mắm là ăn 2-3 chén cơm liền (Ảnh: Shutterstock)
“Mẹ đi chợ về có mua quà gì cho con hông?”
Mỗi lần mẹ đi chợ là chúng ta lại trông xem mẹ có mua quà cho mình không, lúc thì mẹ mua cho cái bánh ú, lúc thì mẹ mua cho con búp bê, chiếc xe hơi đồ chơi bé xíu hay bịch thun nhỏ để thắt chơi nhảy dây với mấy đứa trong xóm. Bởi vậy những lúc được mẹ cho quà là mừng lắm, vui tíu ta tíu tít, mà được mẹ mua quà cho hoài riết thành quen nên ngày nào cũng trông mẹ đi chợ về, mắt sáng rỡ chạy ra hỏi “Mẹ đi chợ về có mua quà gì cho con hông?”. Hôm nào mẹ không mua, là đảm bảo có đứa mặt ỉu xìu liền, buồn cả ngày luôn… Rồi thì thói quen này rồi cũng dần nhạt đi theo thời gian khi chúng ta lớn lên, giờ đây chúng ta không còn nhiều cảm xúc mong đợi, háo hức mỗi khi mẹ đi chợ về nữa. Những món quà xưa ấy mẹ từng mua, bây giờ có thể không còn bên ta nữa, những kỷ niệm về chúng cũng như tình thương của mẹ dành cho ta nhiều biết bao thì không thể phai nhòa được.
Có một niềm vui mang tên “Mẹ đi chợ về” (Ảnh: Shutterstock)
Thuộc lòng mấy bài nhạc quảng cáo
Hồi nhỏ chúng ta rất dễ bị thu hút bởi những quảng cáo bắt mắt, vui nhộn trên ti vi. Có những chiếc quảng cáo huyền thoại mà đến giờ chúng ta vẫn thuộc lòng từng giai điệu, từng câu thoại, từng điệu nhảy, chẳng hạn như quảng cáo Con Bò Cười của Vinamilk có mấy con bò vừa nhún vừa nhảy, quảng cáo gia đình người vải Comfee của nước xả vải Comfort hay giai điệu vui tai “Kìa cái tay cái tay bắt lấy cái tay, túm lấy cái chân, vớ được cái đầu” của sữa ZinZin. Bởi nội dung không quá dài, hình ảnh vui nhộn, gần gũi nên không khó để chúng ta của ngày đó ghi nhớ và ngân nga suốt ngày. Có khi đang ăn, đang tắm hay đang làm gì đó mà nghe tiếng quảng cáo là lại chạy ù vào để coi cho bằng hết rồi mới làm tiếp việc dang dở. Ấy vậy mà khi lớn lên, chúng ta không còn yêu thích việc coi quảng cáo nữa, thậm chí rất ghét quảng cáo vì chúng cứ bất thình lình xen ngang vào mạch phim gay cấn ta đang xem hay đơn giản chỉ vì quảng cáo có âm thanh khá ồn ào khiến chúng ta cảm thấy khó chịu.
Một thời mê mẩn ngân nga theo nhạc quảng cáo (Ảnh: Shutterstock)
Nói 0 với việc học, nói 100 với việc chơi
Không một đứa trẻ nào là không ham chơi, chúng ta của ngày bé cũng không ngoại lệ, chúng ta thích việc rủ mấy đứa bạn trong xóm chơi nhảy lò cò, ô ăn quan, trốn tìm… hơn là ì mặt ngồi vào bàn học bài. Nhưng đáng buồn thay mong muốn được chơi suốt ngày của chúng ta không được ba mẹ chấp thuận, bởi vì ba mẹ luôn muốn ưu tiên việc học lên hàng đầu. Chính vì vậy mà đã không ít lần chúng ta giả bệnh để trốn học ở nhà, hoặc liều lĩnh cúp học đi chơi và hậu quả cho những lần bị phát hiện là chiếc mông lằn ngang lằn dọc do bị ba mẹ đánh phạt. Hồi xưa ham chơi là thế nhưng khi lớn lên, khi đã đủ chững chạc và lập ra rất nhiều kế hoạch cho công việc, chúng ta không còn quá nhiều thời gian để cùng đám bạn chơi những trò chơi quen thuộc như ngày bé nữa.
Học chán lắm, chơi vui hơn (Ảnh: Shutterstock)
Những thói quen, sở thích ngày bé tuy không còn được chúng ta duy trì ở thời điểm trưởng thành hiện tại, nhưng chúng đều là hành trang dẫn dắt ta lớn lên mỗi ngày. Dù ít nhiều bản thân có thay đổi tính cách, thói quen ra sao, nhưng mỗi lần nhớ về những kỷ niệm xưa cũ, chúng vẫn hiện hữu, khắc sâu trong lòng chúng ta không thể phai nhòa.