share-arrow show-more-arrow watch101-hotspot instagram nav dropdown-arrow full-article-view read-more-arrow close email facebook w image-centric-view newletter-icon pinterest search thumbnail-view twitter view-image wondersauce
TEXT VIEW Article views bubble
IMAGE VIEW Article views bubble

Enjoy Ghé Cuisine de Vin – căn bếp của gia đình


ADVERTISEMENT

Góc cũ nhà Vin

Tôi tới Đà Nẵng cũng đã vài lần, chẳng phải đi công tác, đi công chuyện này nọ mà đơn giản chỉ là đi chơi, đã thế còn đi chơi một mình. Nên thành ra, tôi có dịp chuyện trò với nhiều người ở trong ấy. Câu chuyện qua lại, rồi chẳng biết từ khi nào lại thành quen.

Tôi biết Vân vì ngày đó Vân mở Bottle Milk Est.1985, đọc review hay ho rồi lọ mọ tới thử. Quán bé xíu, cuối đường Bạch Đằng nhưng xinh, đồ uống cũng dễ chịu, tiếc là từ đó đến giờ chưa được uống lại. Vân và tôi kết bạn facebook với nhau, like ảnh nhau nhưng hồi ấy chưa có dịp nói chuyện mấy.

Rồi Vân đóng cửa Bottle Milk Est.1985, chuyển qua mở Cuisine de Vin – một quán đồ ăn kiểu Âu giản dị.

Chút dịu dàng trong căn bếp yên bình

Lần trở lại Đà Nẵng, tôi lang thang đến khi bụng dạ đói quay đói quắt liền tìm địa chỉ để ghé. Quán trong ngõ, bên ngoài sơn trắng và chẳng có biển hiệu gì.

Khi tôi bước vào quán, hỏi líu ríu:

- “Chị ơi, quán còn bán đồ ăn không?”

- “Không em ạ, quán chị chiều mới bán... Ơ, mà bé Hằng phải không em? Em vô đây mà không kêu chị. Đợi chị xíu nha, chị bảo nhân viên đem đồ ăn lên nhé!”

Và rồi tôi có đồ ăn, đồ ăn ngon nữa kìa. Vân đem lên cho tôi salad, thịt cừu, brulee và coca. Một bữa thịnh soạn, tôi ăn ngon lành.

Đấy là lần đầu tiên tôi ghé Cuisine de Vin. Tất nhiên, thêm vài lần sau đó, ghé quán như một thói quen khi tới Đà Nẵng chơi bởi tôi cũng thân với Vân hơn và tôi cũng thèm đồ ăn ở đây thực sự.

Tôi nhớ đồ ăn ở đây quá

Quán của Vân bài trí theo phong cách vintage, mọi thứ có cũ, có mới nhưng gọn gàng, nền nã, lên hình rất xinh đẹp. Mỗi cái là bà chủ quán tánh kỳ, không thèm cập nhật facebook, dăm thì mười họa có thông báo gì bà ấy mới update một câu kèm chiếc ảnh xinh xẻo, thành ra khách đến đây toàn là khách quen rồi người này truyền tai cho người nọ.

Sau vài lần tôi ghé, quán cũng dần cũ đi, càng ngày càng giống căn bếp của một gia đình lâu năm nhưng vẫn chỉn chu và cẩn thận. Có lần, mua cốc hộ Vân tôi mới thấy cái sự “kỳ cục”, kỹ tính của con người này. Vân nhất định không lựa những món đồ bắt mắt có thể tìm ở bất kỳ đâu. Bà ấy sẵn sàng đi kiếm, đặt hàng tận trong nam ngoài bắc để mua cốc, mua dĩa, mua bàn ghế sao cho hợp ý, sao cho phù hợp với không gian và thoải mái đối với người đến dùng bữa.

Để tâm tới những điều nhỏ nhoi đẹp đẽ

Điều mà tôi thấy lạ lùng và ấm áp nhất khi đến Cuisine de Vin là quán không có biển hiệu, cũng không có quảng cáo. Vân bảo muốn cho mọi người có cảm giác đang trở về nhà, về với bữa ăn tối thân thuộc trong căn bếp nhỏ của gia đình. Nghe bà ấy nói mà tự thấy xúc động lắm. Bởi lẽ, trong khi rất nhiều chủ nhà hàng quan niệm rằng thời buổi hiện đại quá bận rộn, nên tập trung kinh doanh ẩm thực vì người ta cần ăn uống ở ngoài nhiều hơn thì Vân vẫn muốn gợi nên cảm giác bữa ăn gia đình mới là điều trân quý nhất.

Về phần đồ ăn, tôi không biết đánh giá sao bởi cũng chẳng phải là một người sành sỏi. Tôi chỉ biết rằng những gì được nếm qua đều vừa miệng và lâu lâu nhớ lại thì thèm. Có đứa em nọ tôi giới thiệu đến quán gọi liền hai ly rượu, hai phần ăn rồi đồ tráng miệng. Cả chủ cả nhân viên mắt tròn mắt dẹt, sợ khách ăn no quá không chịu được còn tính quay ra bảo hay là gọi bớt đi. Đến là đáng yêu ấy.

Bill tính tiền cũng thật xinh

Mà nhắc rượu mới nhớ, nếu ghé quán Vân thì đừng bao giờ quên gọi một ly rượu tự ủ dù nó có xuất hiện trong menu hay không. Tôi chết mê chết mệt thứ rượu nhẹ nhàng, thơm thoang thoảng màu đỏ hồng ấy. Em nhân viên trước khi rót rượu ra còn cẩn thận giơ chiếc ly cao lên phía dưới ánh đèn để soi xem còn vết gợn nào xấu xí hay không, sau đó mới rót rượu, đem cho khách. Rượu được bảo quản lạnh, uống vào man mát và thơm. Khi biết tôi thích rượu, Vân còn tìm cách để tặng. Khi tặng thì nhất quyết phải nhờ được người mang bằng máy bay kẻo rượu bị lên độ, mất đi hương vị ở thời điểm ngon nhất.

Đúng như mọi người hay nói, làm gì cũng cần có cái tâm và làm đồ ăn thì đặc biệt cần điều đó. Chẳng phải vì quen biết mà khen nhau nhưng thấy cái cách Vân chăm chút cho quán xá, đồ ăn sao mà ấm áp quá. Nên thành thử ra, người quen nào ghé Đà Nẵng tôi cũng để dụ qua đây. Ăn uống no nê về kiểu gì cũng khen nức nở. Khen cả chủ quán lẫn đồ ăn và cái không gian vintage yên bình ấy.

Thật hi vọng, dịp nào đó tôi trở lại nơi ấy, bạn cũng có dịp ghé qua, để cùng chia sẻ: “Một căn bếp nhỏ! Của những người thích thưởng thức món Âu trong căn nhà yên ấm!”

 


ADVERTISEMENT