share-arrow show-more-arrow watch101-hotspot instagram nav dropdown-arrow full-article-view read-more-arrow close email facebook w image-centric-view newletter-icon pinterest search thumbnail-view twitter view-image wondersauce
TEXT VIEW Article views bubble
IMAGE VIEW Article views bubble

Reminiscence & Heritage Không phải ở Sài Gòn, Hà Nội cũng có một “cô Ba”


ADVERTISEMENT

Cô Ba tôi nhắc tới ở đây là một phụ nữ đẹp với đôi mắt đen láy, lướt từng ngón điệu nghệ trên nguyệt cầm. Tôi chưa gặp cô, cũng chưa nghe cô chơi đàn, chỉ biết cô qua lời kể của người chị gái ruột tại một quán cà phê mộc mạc trên đường Nguyễn Biểu.

Quán ấy là “Cô Ba nguyệt cầm”, bán trà, thạch, và cà phê.

Quán “Cô Ba nguyệt cầm”, bán trà, thạch, và cà phê

Hẳn là với ba thức kia, người ta đã có thể gói gọn hương vị Hà Nội xưa và một góc quán nhỏ. Tôi cảm thấy thế, khi một mình nhấm nháp thạch rau câu vào một chiều thu ở quán Cô Ba, ngắm dòng người qua lại, ngắm cách họ pha trà, pha cà phê cho khách. Người ta tìm đến quán chắc không phải chỉ để ăn, để uống, mà hẳn là để thưởng thức Hà Nội vào cái lúc tiết trời đang đẹp nhất trong năm.

Phong cách mộc mạc giản đơn

Thưởng thức Hà Nội vào cái lúc tiết trời đang đẹp nhất trong năm

Tôi ngó nghiêng cái quán nhỏ, xin được lên thăm thú một chút. Ông chủ (có lẽ là họ hàng gì đó với nữ chủ quán xinh đẹp) trả lời tôi bằng chất giọng miền Nam đặc sệt vô cùng dễ thương “Em lên đi, sang cả bên kia nữa cũng được, đều là nhà anh đó”.

Quán nhỏ và những góc hình được chăm chút

Khẽ khàng bước trên bậc cầu thang nhỏ, dốc, tôi thoáng chút rùng mình với không gian gác xép bên trên. Căn phòng phía trong có cái gì đó ám ảnh dưới ánh đèn vàng nhạt, những món đồ cổ quý giá được bày khắp nơi, có cả tủ kính trưng bày đối với những món đồ để bán. Trấn tĩnh lại rồi nhìn quanh, tôi bỗng bật cười với cái cảm giác mình vừa trải qua, rồi ngắm nghía kỹ hơn từng cây đàn, bình hoa, bàn ghế, những bức tượng, tranh treo… nhuốm màu cổ kính. Đây là đâu? Có đúng là một quán cà phê?

Căn phòng phía trong có cái gì đó ám ảnh dưới ánh đèn vàng nhạt

Tủ kính trưng bày đối với những món đồ để bán

Quay lại với món thạch đang dùng dở, tôi có hỏi thăm thì được biết toàn bộ hương vị các món thạch đều được tạo nên từ việc tìm tòi học hỏi của cô Ba, từ thạch rau câu tới thạch trà lên men. Bởi làm ra bằng tâm huyết, nên dù là món ăn chơi nhưng vẫn đảm bảo tốt cho sức khỏe, đủ để thấy thưởng thức không chỉ ở hương vị mà còn cảm nhận cả những câu chuyện đằng sau món ăn.

Thưởng thức không chỉ ở hương vị...

… mà còn ở những câu chuyện đằng sau

Quán nhỏ xinh, ấm cúng có, thoải mái có, và để hòa mình với nhịp sống ồn ã cũng có. Những người thích trà, thích cà phê, thích món thạch rau câu thơm mát hoặc đơn giản là tìm một góc quen của Hà Nội, cứ việc chọn cho mình một bàn nhỏ nhìn ra nhà thờ Cửa Bắc lúc nắng thu vàng như rót mật, những tán cây cao vút lòa xòa lá rơi mỗi đợt gió ngang qua, chỉ tận hưởng thôi cũng đủ ôm cả mùa thương nhớ.

Ôm cả mùa Hà Nội thương nhớ

Nghe kể những ngày hạ, quán cô ngập hương sen, hương trà và tình yêu của người gắn liền với nghệ thuật, gắn bó đời mình với những điều giản đơn bé nhỏ. Không phải ở Sài Gòn, Hà Nội cũng có một cô Ba như thế đó…


ADVERTISEMENT