Environmental Movement Tâm thư gửi mẹ thiên nhiên
Kính gửi Mẹ thiên nhiên,
Con đã nghe được cậu chủ nói với bạn mình trong một chuyến du lịch:
- Tụi mày ơi! Đống chai nhựa này tính sao?
- Quăng xuống biển đi mày…
Khi nhìn những người bạn, người anh em của mình lần lượt bị con người vứt xuống biển. Con biết, rồi sẽ tới lượt mình.
Chỉ vài tiếng trước thôi, con còn ung dung, hãnh diện đứng cùng các bạn mình là lon thiếc, chai nhựa, hộp giấy khác trong máy bán hàng tự động. Con tự tin mình là “chiếc chai” đẹp nhất, ngạo nghễ khoác lên mình một lớp áo bằng nilon rực rỡ, chứa đựng một hỗn hợp chất lỏng “thời thượng”. Khách hàng tìm đến con không chỉ vì con “ngon”, hợp khẩu vị mà còn vì sự tiện lợi.
Con là chai nhựa, con mang đến sự tiện lợi và con là “chất liệu” tạo nên “đế chế tỉ đô” của ngành đồ uống, giải khát toàn cầu. Con mang đến hàng triệu cơ hội việc làm cho xã hội, chứa đựng hàng triệu lít thức uống và đáp ứng nhu cầu giải khát cho mọi người.
Con biết, mình được sinh ra để mang một sứ mệnh to lớn. Đó là phục vụ nhu cầu, mang đến sự tiện ích cho con người. Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, con sẽ được tái sinh trong một hình hài mới và tiếp tục sứ mệnh khác. Nhưng có lẽ, sự tái sinh chỉ là một giấc mơ khi mà con người sau khi sử dụng đã vứt con xuống biển. Con đã lênh đênh trên biển suốt gần 1000 năm, trải qua bao thăng trầm trong cuộc sống.
Mẹ biết không! Con đã gặp được rất nhiều bạn trong suốt ngần ấy năm. Con quen được bạn ống hút nhựa gần 500 năm, chơi với em nilon gần 100 năm và còn nhiều bạn khác nữa như lon bia, nút chai, cốc sữa chua,… Sau gần 1 thiên niên kỷ lênh đênh và chìm sâu dưới đáy biển, nhìn các bạn đã phân hủy gần hết nhưng chỉ còn mỗi mình con còn sống. Con buồn lắm mẹ à!
Mọi người quên mất con sinh ra để mang đến sự tiện lợi cho con người nhưng chỉ vì sự ích kỷ của con người mà con đã “chết lâm sàng” từ khi bị vứt ra biển. Con bị mọi người thải ra biển cùng các bạn rác thải sinh hoạt, rác thải y tế.
Con đã chứng kiến biết bao trận bão lớn, sự biến đổi của thời tiết, sự hung hãn của thần biển cả nhưng cũng không làm con đau lòng khi thấy những hậu quả do mình và bạn bè gây ra cho những sinh vật sống dưới biển.
Lòng con đau như cắt khi thấy cụ rùa biển mắc kẹt ống hút trong mũi, chú hải âu biển chết do ăn phải rác thải nhựa, chú cá tội nghiệp bị bó chặt bởi dây cao su hay nước mắt của chú hải cẩu hấp hối dần khi bị sợi dây quấn quanh cổ,… Chưa hết, mỗi ngày con còn nghe các ngư dân than phiền về nạn ô nhiễm môi trường biển nữa.
Con người luôn đổ thừa tụi con là nguyên nhân gây ô nhiễm môi trường, nói tụi con là người xấu. Nhưng họ quên rằng, họ là người tạo ra chúng con và họ cũng là người vứt bỏ chúng con ra biển.
“Mẹ ơi! Vậy ai mới là người xấu hả mẹ?”
Con người phát minh ra chúng con để mang đến sự tiện lợi cho họ. Sau khi hết giá trị thì cũng tiện tay thải ra môi trường khiến Mẹ nổi giận, gây hiệu ứng nhà kính làm trái đất nóng lên và tạo những cơn bão, sóng thần tàn phá con người. Chúng con sinh ra vì tiện lợi và cũng trở thành “tội đồ” cũng do sự tiện lợi.
Nhờ Mẹ thiên nhiên nhắn với con người rằng,
Chúng tôi biết mình là thứ khó phân huỷ, có thể tồn tại trong môi trường sống từ chục năm, trăm năm, cho đến hàng ngàn năm. Đó là lý do vì sao chúng tôi cần con người giúp tái chế thành những thứ hữu ích khác, tiếp tục vòng đời mới, phục vụ cho mọi người.
Nói lỗi ở chúng tôi có lẽ chẳng sai, nhưng bạn cũng có lỗi. Vì chỉ khi chúng tôi “chết” thì bạn mới “sống” được. Khi mà chúng tôi vẫn đang tồn tại, đồng nghĩa với sự chết dần, chết mòn của môi trường. Khi môi trường chết, thì bạn cũng “chết”. Tôi mong các bạn hiểu là chúng tôi sinh ra để phục vụ lợi ích con người, chứ không phải hại người.
Lời cuối cùng, con chỉ muốn nói với Mẹ thiên nhiên: “Mẹ ơi! Con xin lỗi, con muốn được tái sinh”.