In The Mood For Love: Có nỗi buồn đẹp đẽ đến nao lòng
Hơn hai thập kỷ trôi qua, In The Mood For Love vẫn là một dấu son trên bản đồ điện ảnh quốc tế. Tác phẩm thu về “không xuể” giải thưởng lớn nhỏ và vinh dự được tạp chí Sight & Sound bầu chọn là bộ phim hay nhất mọi thời đại.
Lại là Vương Gia Vệ và vũ trụ điện ảnh đậm nét Á Đông, In The Mood For Love dẫn bước khán giả lả lướt theo từng khung hình đầy chất thơ của Hồng Kông thập niên 60, thấm thía trọn vẹn những cung bậc cảm xúc về tình, hạnh phúc, mất mát và cả sự vô thường.
Chuyện tình yêu không lời
Bộ phim mở đầu bằng bối cảnh một khu chung cư đóng hộp. Khi đó, gia đình Châu Mộ Văn (Lương Triều Vỹ) tình cờ dọn vào đây cùng lúc với vợ chồng của Tô Lệ Trân (Trương Mạn Ngọc) tại căn hộ sát vách. Hai con người xa lạ bỗng chốc giao thoa ở chỗ đều cùng có cuộc hôn nhân không hạnh phúc khi vợ của Mộ Văn thường xuyên đi sớm về muộn, còn chồng của Lệ Trân lại liên tục công tác ở nước ngoài.
Trớ trêu thay, một ngày nọ, cả hai tình cờ phát hiện bạn đời của mình có mối quan hệ bất chính với nhau. Từ đây, họ bắt đầu xích lại gần hơn để cùng lý giải nguyên nhân.
In The Mood For Love chủ yếu khắc tả sự cô đơn của nhân vật bằng hành động. Đó là khi Lệ Trân lững thững bước trên con dốc nhỏ để đến quán mì quen thuộc hay khi cô tách mình khỏi ván bài mạt chược của những người hàng xóm. Cộng thêm hiệu ứng slow-motion, ta có thể thấy được tâm hồn nặng trĩu ưu tư của cô. Tương tự với Châu Mộ Văn, dáng vẻ thê lương của anh cũng hiện lên khi tựa mình vào tường hút thuốc và lặng ngẫm về cuộc đời.
Mặt khác, chính hiệu ứng này cũng giúp người xem phát hiện ra những rung động tinh tế giữa hai nhân vật. Dường như khi cùng đóng vai một nửa của người kia để tìm hiểu chất xúc tác cho sự phản bội, Lệ Trân và Mộ Văn đã có một thứ tình cảm ngoài dự tính. Họ không nói ra lời yêu mà ẩn trong cái thẹn thùng nắm tay, cái ôm chầm hay trong việc sôi nổi bàn luận về tác phẩm kiếm hiệp cùng nhau chấp bút…
– Em không nghĩ anh sẽ yêu em.
– Anh cũng vậy. Anh chỉ tò mò xem nó bắt đầu thế nào. Giờ anh hiểu rồi. Cảm xúc có thể bỗng dưng ập đến như thế đấy.
Bộ phim cũng khéo léo ở chỗ chọn cách xây dựng diễn tiến mối quan hệ bằng những cử chỉ, sự đụng chạm ý nhị. Lệ Trân và Mộ Văn dù thân mật đến đâu vẫn không hề đi quá giới hạn. “Chúng ta không giống họ”, chính Lệ Trân đã vạch ra ranh giới rõ ràng như thế. Nhưng thẳm sâu bên trong, trái tim của cô lẫn Mộ Văn không thể ngừng nhung nhớ về nhau.
Không cần đến sự vồ vập, tình yêu của In The Mood For Love cũng đủ làm ta cảm thấy mãnh liệt và giằng xé nội tâm đến nhường nào. Đó là thứ cảm xúc mờ nhòe, khó nắm bắt hệt làn khói quyện lại trong không trung phả ra từ điếu thuốc của Châu Mộ Văn.
Những thước phim hoàn mỹ
Tài năng của đạo diễn xứ Cảng Thơm là yếu tố quan trọng làm nên thành công tác phẩm. Nổi bật phải kể đến kỹ thuật “khuôn lồng khuôn” (frame in frame) – tức nhân vật sẽ xuất hiện trong cả khuôn hình của màn ảnh lẫn khuôn hình của cảnh vật. Điều này tạo cảm giác như luôn có người thứ ba đứng quan sát. Sâu xa hơn, nó ngầm thể hiện Lệ Trân và Mộ Vân luôn bị kìm kẹp bởi định kiến.
Ngoài ra, mỗi phân cảnh hai nhân vật chính trò chuyện trong ngõ vắng đều luôn có hình ảnh thanh chắn hiển hiện phía trước. Chúng như ẩn dụ cho lời đàm tiếu của những người hàng xóm, của hệ tư tưởng Á Đông. Rõ ràng, cả hai đều sợ bị phán xét dù không làm gì sai trái.
Bên cạnh đó, tinh thần chủ đạo và những xao động trong nội tâm nhân vật còn được thể hiện bằng bảng phối màu sắc. Bao trùm bộ phim là những gam màu nóng như đỏ, vàng, nâu thẫm. Khiến người ta vẫn thấy được khát khao yêu lặng thầm mà cuồn cuộn của Lệ Trân và Mộ Văn dù họ đều giữ một vẻ ngoài hết sức bình thản.
Trong khoảnh khắc Lệ Trân tựa đầu vào vai Mộ Vân khóc nức nở khi nghĩ rằng không thể đối diện với lời thú nhận về sai trái của chồng, nhà sản xuất đã tinh ý để khung cảnh xung quanh là giấy dán tường và rèm che đều có màu đỏ. Nó vừa là biểu tượng của tiếng yêu trào dâng đang bị kìm nén, vừa cảnh báo về tương lai mối quan hệ của hai.
In The Mood For Love như mặt hồ phẳng lặng nhưng lại dậy sóng ở đáy sâu. Rốt cuộc, Lệ Vân và Mộ Văn có sẵn sàng từ bỏ người bạn đời đã phản bội mình để đến bên nhau? Chỉ có thể thấy rằng, dù là hạnh phúc hay mất mát, những cung bậc cảm xúc đó đều trở nên nhẹ tênh đến lạ:
“Anh ấy nhớ những ngày tháng đã qua như nhìn ô kính cửa sổ bám bụi. Quá khứ là thứ người ta có thể nhìn nhưng không thể chạm vào. Mọi thứ anh ấy nhìn đều mờ và hoen ố”.
Cả nỗi buồn, cũng đẹp đẽ đến nao lòng!
>> Xem thêm: Little Forest: Ai cũng có “khu rừng nhỏ” bình yên trong tâm hồn
>> Xem thêm: The Last Ten Years: 10 năm quá ngắn để nói lời yêu