Mùa hè qua những tiếng ve kêu
Như mọi cuối tuần, tôi luôn chọn thời điểm chiều hoàng hôn xuống để ra ngoài vận động. Khi đạp xe, khi lại chạy bộ, giữa Sài Gòn không dễ tìm thấy nơi vắng người cho hoạt động thể chất.
Xỏ đôi giày màu xám chì, tranh thủ lướt qua chiếc đồng hồ treo tường rồi tôi vội vã đi, mặt trời lặn mất. Tuần này tôi chọn chạy bộ thay vì đạp xe, tôi thường làm thế mỗi khi cần chậm lại để sắp xếp những suy nghĩ của mình.
Cung đường chạy hôm nay không mới, vẫn là một con đường nhỏ nằm bên rìa Quận 2 tôi yêu thích. Phần vì cung đường này nhiều cây, phần vì nó vừa đủ quang đãng để ngắm “hòn lửa đỏ rực” chìm xuống sau chân trời. Vừa kịp, tôi chạy đến điểm kết thúc khi trời chuyển màu cam cháy, nhuộm lấy cả không gian. Bỗng từ đâu hai bên đường râm ran âm thanh quen thuộc, tiếng ve kêu, tưởng mình nghe nhầm, tôi tháo vội một bên tai nghe xuống.
Là tiếng ve! Thứ tiếng vốn dễ bị át đi bởi âm thanh của Thành phố sôi động bỗng cất lên như bản hoà tấu, râm ran trong ánh sáng yếu ớt cuối ngày, khuấy động cả con đường. Mùa hè đến rồi!
Ngày hè trong tôi là những buổi trưa nắng ngồi trước hiên nhà có tán cây to, đọc cuốn truyện mới vừa mượn được, chẳng cần mở đĩa DVD, món âm nhạc tự nhiên bao trùm những ngày hè tuổi thơ tôi là tiếng ve. Thứ âm thanh có lúc vang rền, có những khoảng nghỉ, rồi lại tiếp tục bao phủ lấy không gian. Những năm tháng sống tại Thành phố, tiếng ve dường như khó mà nghe được, đặc biệt là sau khi rời khỏi mái trường. Vậy mà vào lúc tôi không ngờ tới, nó bất chợt trở lại, cất tiếng vang vọng, báo hiệu mùa hè.
Tiếng ve len lỏi vào từng ngõ ngách của văn chương, của thơ ca, như một thứ gia vị được nêm nếm chuẩn chỉ miêu tả ngày hè. Cùng là một nguyên liệu, nhưng mỗi người lại “nấu” theo mỗi kiểu, duy chỉ có một điều không thay đổi, không ai nói ra nhưng dường như được ngấm ngầm khẳng định rằng “đây là thứ âm thanh đại diện cho mùa hè”. Trong thơ Thanh Thảo:
“Tiếng ve dai dẳng
Cưa ngang rừng dày”
hay
“Dắng dỏi cầm ve lầu tịch dương” - Cảnh ngày hè, Nguyễn Trãi.
Đến Nguyễn Văn Vĩnh cũng không thôi đồng cảm với tiếng ve mà dịch bài thơ Con ve và con kiến của La Fontaine rồi khắc lên bàn ghế nhà mình hai câu thơ:
“Ve sầu kêu ve ve,
Suốt mùa hè”
Khi nhắm mắt lại để cho thính giác được “nắm quyền” cũng là lúc khung cảnh ngày hè dội đến. Đôi tai tôi nghe thấy hai hàng cây xanh mướt trên con đường Nguyễn Bỉnh Khiêm xào xạc “nô đùa, tiếng ve lúc này như bản nhạc nền cho thước phim về phong cảnh có hàng ngàn lượt xem của khán giả khắp Thành phố.
Hoá ra tiếng ve không biến mất, cũng không chìm vào tiếng còi xe inh ỏi, tiếng công trình xây dựng hay tiếng rao của người bán hàng rong… Tôi đã không nhận ra cho đến khi rời khỏi các thiết bị điện tử, để hồn mình được hòa vào không gian của tự nhiên. Lúc ấy, phần chìm trong giác quan đang ngủ quên mới được đánh thức. Thì ra, mùa hè vẫn âm thầm đến, chỉ là ta cần phải chậm lại, cẩn thận quan sát vẻ đẹp của cuộc sống rồi nhận ra.