Rome của những vàng son
Tôi đến thủ đô của nước Ý vào một ngày tháng Ba. Trời đã vào xuân. Những đôi cánh hải âu chao lượn trên mái ngói nhà thờ, trên mái vòm nhà nguyện Sistine và trên đỉnh đầu của những bức tượng thiên thần dẫn đường vào lâu đài Sant’Angelo, nơi “người đàn bà đẹp” Julia Roberts trong bộ phim “Eat, Pray, Love” mỉm cười dưới ánh hoàng hôn, để rồi cảnh phim đã trở thành kinh điển.
Cậu lễ tân trạc tuổi, chào tôi bằng nụ cười tươi rất mang phong cách Ý. “Bạn chọn đúng lúc rồi, thành phố thời điểm này vắng người lắm.” Sau một vài câu chuyện vãn, tôi thú thật rằng mình chưa chuẩn bị gì nhiều và chẳng biết nơi nào để đi. Cậu trầm ngâm trong vài giây rồi bảo: “Bạn biết không, với những lần đầu tiên có lẽ là không cần chuẩn bị gì cả. Một tâm trí rỗng sẽ dẫn dắt bạn thấy được nhiều hơn ở Rome”.
Có một Rome cổ điển và kiêu hãnh. Trước khi đặt chân đến, tôi từng tin rằng Rome cũng như bao thành phố lớn khác không thiếu những khu vực sầm uất và nhuốm màu hiện đại. Tôi nhầm. Hơi thở của thế kỉ 21 được giấu vào trong huyết quản của thế kỉ 17, thậm chí là 15. Những cửa hiệu sang trọng, những hàng quán “công nghiệp” như KFC, MacDonald vẫn chịu nép mình dưới hàng cột tròn Roman, trang trí bằng bản sao tranh ảnh, những bức tượng bán thân của thời Phục Hưng. Người ở đây trò chuyện với một kẻ “ngoại lai” như tôi bằng lịch sử, bằng tên của những địa danh cũ kỹ với vẻ tự hào đáng để ngưỡng mộ. Trên những tấm postcard, không gì khác ngoài những vết tích và đền đài bỏ hoang. Mỗi sáng thứ Tư hàng tuần, những đoàn người vẫn lũ lượt tìm đến quảng trường St. Peter, để tìm gặp Giáo Hoàng, để từ trong họ tin vào những gì ông nói bằng một niềm tin và kiêu hãnh tột cùng, không thể nào lay chuyển.
Có một Rome đầy lãng mạn, hay nói cách khác là đầy những kẻ lãng mạn. Đó là thành phố của những chàng lãng tử, với mái tóc rẽ giữa bồng bềnh từ những thập niên 90, kính trên mắt và điếu thuốc trên môi, thong thả bước ngang qua từng ô cửa kính. Người ở Rome xem trọng cảm xúc của mình hơn tất thảy, và sẽ làm mọi thứ để nuôi dưỡng cũng như thể hiện những cảm xúc đó. Họ dễ dàng dành 2 tiếng đồng hồ buổi sáng cho café và đọc báo, thêm 2 tiếng buổi chiều cũng chỉ để café cùng những suy tư. Chuyện là tại một quán café nhỏ chẳng còn nhớ tên gần trạm tàu điện Ottaviano, tôi bỗng thấy chàng trai đứng dậy, bỏ đi một mạch ra khỏi quán, để lại cô gái cùng bàn với ly espresso vẫn còn nghi ngút khói. Khoảng chừng 15 phút, chàng quay trở lại, đặt cành hoa hồng bên cạnh tách café. Trong nắng chiều vàng nhạt, cô nàng mỉm cười. Tôi ước chi mình có thể hiểu tiếng Italia để hiểu thực hư câu chuyện là gì, nhưng từ trong bản năng vẫn tin rằng đó là nụ cười của những điều lãng mạn nhất trên cõi đời này.
Có một Rome của những điều bất chợt. Của đêm. Của những đám đông hò reo đứng quanh chăm chú nhìn cô cái xoáy trọn thân mình trong chiếc vòng lửa. Ở Rome, 11 giờ đêm chỉ là sự khởi đầu. Những ngọn đèn thành phố không bao giờ tắt. Người người đổ ra bờ sông Tiber, ca hát và nhảy múa, nắm tay và hôn nhau bên cầu Ponte Sisto. Tất cả gợi lại ký ức về những hội hè đình đám thời La Mã xa xưa. Trong không gian náo nhiệt, hàng loạt âm thanh và mùi vị va dội vào nhau. Muôn vàn ngôn ngữ từ Âu sang Á. Mùi bánh nướng hòa cùng mùi nước hoa thơm nồng của cô gái bàn bên. Chàng phục vụ nhanh nhẹn đặt đĩa pasta xuống bàn, nháy mắt bảo với tôi: “Xem nào lữ khách, những mùi hương ở Rome có thể dẫn bạn đi đến tận cùng của sự tự do, mê hoặc và đầy cám dỗ đấy”.
Cứ thế, tôi đi mải miết và say sưa trong những lớp áo khoác muôn màu muôn vẻ của thành phố, bất kể ngày đêm. Đến khi trở về phòng trọ của mình, tôi nhận ra rằng sau tất cả có một điều tựu chung, Rome là nơi lặng nghe thở dài của những mỹ miều xưa cũ, hay nói cách khác, là của những vàng son...
Một ngày ở Rome không bao giờ là vội vã. Cái nắng đầu xuân ở miền Địa Trung Hải đủ quyến rũ để khiến người ta bật dậy khỏi giường và rảo bước ra phố phường, nhưng cũng đủ hanh hao để mồ hôi thấm ướt vai, để thể xác được dịp nghỉ ngơi và tâm hồn lên tiếng. Hơn ba tiếng độc hành từ Colosseum đến đền Pantheon là một hành trình đằng đẵng của những điều xưa cũ, như thể bước đi trên từng thế kỉ đã qua. Khi mắt đã nhòa và đôi chân đã mỏi, tôi tìm thấy chính mình ngồi bên bậc tam cấp của quảng trường Piazza Venezia, vở và viết trên tay, sắp xếp lại những cảm xúc của mình trên những dòng kẻ chấm.
Bằng tất cả sự thành thật của con tim, tôi tin rằng Rome là thành phố rất đáng để tìm đến và nâng niu, dẫu là một hay nhiều lần trong đời, đặc biệt là với những ai đã, đang và sẽ sống vì cảm xúc. Những ai đang cần một chút bấp bênh cho trái tim thôi phần tẻ nhạt, chút nuông chiều cho những đau và thương thầm kín không thể nói thành lời. Những ai đang đi tìm đỉnh dốc của đời mình, hoặc đau đáu khát khao tìm lại điều này thêm một lần nào nữa.
Vậy là tôi đến Rome, một mình…
Khăn choàng, ba lô và áo khoác, hành trang của tôi còn là cổ họng khô rát nói không thành lời, những cơn ho liên hồi và một trái tim như đã vỡ tan. Có lẽ vì thế mà thủ đô nước Ý trong tôi lướt qua như một cơn sốt miên man, đẹp và buồn, cái đẹp của sự rã rời, của những vàng son đang đến kì hấp hối.
Buổi chiều lang thang trên những con đường cổ, tôi đâu đó bắt gặp chút lẻ loi của những quán café nằm bên lề phố vắng người, chút mệt nhoài trên đôi mắt người ca sĩ hát rong sau phiên chợ vãn. Giữa muôn trùng thành quách ngả nghiêng, tôi bỗng thấy mình lạc loài trong ống kính máy ảnh và những gương mặt cười, bỗng nghe tiếng loa vọng về hoài niệm chông chênh của những chuyện tình xưa cũ nay đã ít nhiều đổi thay. Rome huyền diệu trên mọi vỉa tầng cảm xúc. Nhưng với tôi, đây chưa phải là chỗ để tìm kiếm an nhiên.
Thì đã thế. Có lẽ, tôi nợ Rome một cuộc đến thăm với sự chuẩn bị hoàn hảo hơn, cả về thời gian, thể chất lẫn tinh thần, rũ bỏ đi cái cảm giác choáng ngợp pha lẫn mệt nhoài khi có quá nhiều thứ để đi và để thấy. Tôi nợ Rome một cuộc đến thăm chỉ với trái tim cảm nhận. Một chuyến lang thang giữa lòng thành phố không bản đồ không điện thoại, không cả những hoang mang. Một giai điệu đơn giản với ca từ như say như mơ, như Russian Red đã hát trong “Loving Stranger”: Give me a coin and I’ll take you to the moon…
Và một câu chuyện tình, đại loại thế. Nhìn khác đi một tí thì Roma, như cách người Ý vẫn gọi, cũng là thành phố của Amor(e). Của tình yêu.
…
Còn Rome, có lẽ chỉ nợ tôi một đôi tay nắm chặt.
Dịu dàng này, đưa tôi qua những cơn bão suy tư.