share-arrow show-more-arrow watch101-hotspot instagram nav dropdown-arrow full-article-view read-more-arrow close email facebook w image-centric-view newletter-icon pinterest search thumbnail-view twitter view-image wondersauce
TEXT VIEW Article views bubble
IMAGE VIEW Article views bubble

The Art Corner "Cảm ơn người lớn" vì những tháng ngày chẳng bao giờ quên


ADVERTISEMENT

Đó là một hôm trời chiều Sài Gòn mưa lớn, mình ngồi ở quán cafe cũ đợi anh bạn cũng “cũ” cho một buổi “hẹn hò” mới toanh. Vì mình cực kì thích thời tiết như thế này, nên cầm theo luôn cuốn “Cảm ơn người lớn” của bác Ánh do ảnh tặng, kèm luôn cả chữ kí “xịn xò” sau gần 1 tiếng đồng hồ xếp hàng ở quận 1. Từng là một fan cứng từ nhỏ của bác, sưu tập trọn bộ mọi sách mà bác Ánh từng viết, mình tự hào cầm trên tay cuốn sách này và thầm nghĩa “Thật sự, chẳng bao giờ bác khiến các độc giả của mình thất vọng cả bác ơi!”

“Tôi viết cuốn sách này không dành cho trẻ em. Tôi viết cho những ai từng là trẻ em”

“Tôi viết cuốn sách này không dành cho trẻ em. Tôi viết cho những ai từng là trẻ em”. Câu nói này cứ theo mình mãi tới tận bây giờ. Vì sao ư? Vì bác Ánh tâm lý quá mà, ai mà chẳng có tuổi thơ, ai mà chẳng từng là một đứa trẻ khờ dại trong tuổi thiếu thời của chính mình, nhỉ? Và bạn có thể dễ dàng đoán được đó: cả một bầu trời tuổi thơ cùng tất tần tật những suy nghĩ đơn giản nhưng liều lĩnh, ngây ngô nhưng hợp lý, và đặc biệt chính là góc nhìn của trẻ con khi nghĩ về chúng ta - những người lớn chẳng bao giờ chịu thấu hiểu cho những trăn trở “kỳ quặc” của chúng. Cuốn sách này là một câu chuyện kể lãng mạn và hài hước với 19 chương đầy ắp tình bạn trong sáng cùng tình cảm dễ thương, ngọt ngào của những đứa nhỏ, và cả tình láng giềng thắm thiết. Bạn sẽ chẳng đếm xuể những lần thổn thức của chính bản thân mình khi đắm chìm trong từng câu chữ của “Cảm ơn người lớn” đâu!

Lần đầu có được chữ ký sống của bác Ánh, cảm giác lạ gì đâu!

Câu chuyện này có Tủn, cu Mùi, Tí Sún và Hải Cò là những đứa trẻ vẽ nên một bầu trời ngày bé như mơ và như thơ. Mình như chững lại phía những ngày cũ, nơi có những trò đóng giả là ông Vua bà Hoàng, nơi có những bức tranh nguệch ngoạc nhưng chở đầy những giấc mơ đôi khi phi lý nhưng vô cùng đáng trân trọng. Bốn bạn nhỏ đã kể cho nhau nghe những điều thú vị, và cùng nhau thực hiện chúng bằng những cách thú vị hơn rất nhiều. Chúng còn biết giúp đỡ những người bạn cùng tuổi mà chẳng toan tính hay so đo điều chi. Mưa lúc này thật sự ào ạt lắm, mình lại cố gắng nhớ thử xem, rằng ngoài những lần vòi mẹ mua chiếc đầm công chúa, vòi ba mua mấy chiếc kẹo cao su vị dâu thì có lần nào mình nghĩ đến chuyện giúp đỡ một đứa bạn nào cùng trang lứa hay chưa. Mọi thứ như một điều kì diệu được bác Ánh dùng chiếc kính vạn hoa của mình để thu hết tất thảy vào vỏn vẹn chỉ trong một cuốn sách mà thôi…

Cái yêu đương của ngày xưa nó cứ là lạ, dễ thương sao sao!

Chúng ta cần lắm những người ghi chép thời gian như bác, để cả tuổi thơ hiện về trong trẻo và nguyên sơ vô cùng, tách biệt hoàn toàn với cuộc sống đầy bận rộn của những kẻ trưởng thành như mình. Bạn thèm có một chuyến đi trở về tuổi thơ? - Vâng, bạn đã có câu trả lời cho chuyến hành trình đó của mình rồi đấy! “Cảm ơn người lớn” sẽ đưa bạn về rong ruổi trong những ngày bé, sống trọn trong từng phút giây vui đùa hạnh phúc mà bạn sẽ chẳng bao giờ có thể có lại trong cuộc đời này lần nữa.

“Em có tin
Xưa nay anh vẫn chăn dắt những giấc mơ của mình…”

Chẳng có gì phải hối tiếc khi làm người lớn, chỉ hối tiếc rằng chẳng thể nhớ trọn vẹn được những ngày xưa đầy ngớ ngẩn nhưng hạnh phúc vô cùng. Mình thật may mắn khi “va” phải bác Ánh và những câu chuyện của bác giữa cuộc đời này. Và đặc biệt, cuốn sách này khiến mình thèm trở về những ngày lên 6, lên 7 quá!

Bạn hỏi mình cuốn sách này có “đáng đồng tiền bát gạo” không? Mình sẽ không chần chừ mà trả lời ngay lập tức: Tin mình đi, chắc chắn có!

“Ờ, có lẽ điều đáng kể nhất mà người lớn đóng góp cho cuộc đời chính là họ làm ra trẻ con một cách hồn nhiên” Đọc đến đây mình lại phì cười! Bác Ánh này cũng nhí nhảnh thiệt chớ! Đến cuối sách thì bác lại quay lại làm người lớn mất rồi!

 

 

 

 


ADVERTISEMENT