WOWWEEKEND
Wednesday Dec 18, 2019
Reminiscence & Heritage Hưởng thụ, kiểu Đà Lạt
ADVERTISEMENT
Xa anh vài hôm để đi “xả stress” ở một nơi mà anh rất thích, trước khi lên xe anh còn dặn đi dặn lại “Gửi nhiều hình cho anh xem, hình của em và Đà Lạt, nhớ nha!”
Thế mà cuối cùng, điện thoại tôi chẳng có những hình ảnh quen thuộc của thành phố ngàn hoa, không có hồ Xuân Hương, không có chợ đêm, không có “must-go” hay “must-try” để gửi cho anh ngoài mấy tấm chụp vu vơ cành cây, hạt cà phê chín đỏ lựng, căn nhà xinh chó mèo chạy quanh…
- Thế em làm gì ở Đà Lạt?
- Em hưởng thụ!
- ...
- Kiểu Đà Lạt ấy!
Đi Đà Lạt, hưởng thụ kiểu Đà Lạt
Em và mọi người từ Sài Gòn tới Đà Lạt cũng đã cuối chiều rồi. Em được ăn ốc nhồi thịt, ăn bò nướng thơm ơi là thơm, em còn uống với anh Tú kha khá chén. Bình thường em có uống rượu đâu, nhưng không biết rượu ngon hay vì không khí quá hợp mà em thấy “vào” kinh khủng.
Trời này ăn nướng đúng là không gì tuyệt hơn
Rượu “vào” kinh khủng
Chị chủ Meo’s House dễ thương đón nhóm em bằng một sự hiền hậu và hiếu khách. Lúc vào bên trong, ai cũng thốt lên rằng căn nhà dễ thương quá, biệt thự phủ sơn trắng tinh, mọi thứ nhẹ nhàng an yên đúng cảm giác em đang cần tìm sau những ngày bộn bề công việc.
Đà Lạt nhẹ nhàng và an yên
Ngày đầu tiên của em kết thúc bằng một giấc ngủ ngon, tất nhiên, em vẫn kịp đọc nửa cuốn sách anh tặng em trước khi đi. Em thích đọc sách, lại còn là thảnh thơi đọc sách ở đây, tuyệt!
Dậy sớm đón bình minh
Anh biết đấy, ở nhà em rất ghét dậy sớm, sáng nào chẳng muộn đôi ba phút, thế mà bốn giờ sáng, trời lạnh, em đã lọ mọ dậy xúng xính váy áo để đi đón bình minh cùng mọi người. Meo’s House ở cách trung tâm tận 10km, cho nên chỉ đi chút xíu đã tới đồi thông, đi bộ 30 phút đã lên tới đỉnh đồi. Chẳng có cỏ hồng phủ lối dù em đi đúng mùa, nhưng chẳng sao, em tới đây cũng chỉ muốn ngắm mặt trời mọc, thấy sương giăng và mây bảng lảng của thành phố, mà thôi.
Cũng thấy một ít cỏ hồng trên lối đi
Thành phố sương mù đang tỉnh giấc
Hôm qua tới Meo’s House buổi tối nên chưa có thời gian nhìn kỹ, nên khi nắng chan hòa dội lên mới thấy căn nhà này xinh xắn nhường nào. Cái gì cũng đáng yêu, khu vườn, gian bếp, phòng đọc sách, chú chó Samoyed siêu tăng động, bé Chow Chow điềm tĩnh nhưng tròn ủm chẳng thấy mắt đâu, và đám mèo hơn 10 con - lý do chính cho cái tên của căn nhà - có hẳn một phòng rộng rãi, thì toàn chạy đi khi thấy khách lạ. Ơ kìa!
Cà phê thơm cho buổi sáng
Meo’s House ở được từ 10-14 người nên nhóm có 5 người ở rất thoải mái. Chẳng thế mà cả nhóm mỗi lúc lại tụ tập ở một chỗ, khi thì phòng khách, khi thì bàn trà, lúc thì bếp, lúc lại ngoài sân. Bàn trà, chỗ chị Bích sáng sáng tối tối kỳ cạch nấu cà phê thơm lừng, em nghiện cà phê, nên vô tình nghiện luôn không gian đó. Nắng qua cửa kính, hoa khô, khói tỏa, mùi thơm và vị nhầm nhậm chua, đắng, hậu ngọt. Mê mẩn.
Phòng của em, trắng tinh, tối giản
Bữa sáng với bánh mỳ xíu mại rồi phải thêm một tô bánh ướt lòng gà kèm sữa đậu mới đủ. Không phải em tham ăn, chẳng phải anh từng nói “Đà Lạt dễ khiến người ta tăng cân vì ăn ngon miệng quá” hay sao? Cái vùng đất gì mà trồng rau trồng hoa nào cũng tươi tốt, ăn món nào cũng thấy ngon, ngồi ở đâu cũng thấy tình. Kỳ lạ.
Đà Lạt dễ khiến người ta tăng cân vì ăn ngon miệng quá
Ngày của em tiếp tục với những vườn rau ở Tà Nung. Em hái cà tím, nhổ củ cải, cắt bắp cải và thật nhiều rau xanh phụ mấy chị mang về Sài Gòn. Hồi bé những việc như thế này quá quen thuộc, em vẫn còn sẹo vì trèo ổi bị ngã đây, nhưng quả thực lớn lên, bị vùi trong cơm áo gạo tiền, trong khói bụi còi xe và xô bồ cuộc sống, ít ai còn nhớ đến mình đã có một bầu trời tuổi thơ, xanh tươi, an lành đến nhường nào.
Hái rau
Ít ai nhớ, mình từng có một bầu trời tuổi thơ xanh tươi đến nhường nào
Em và mọi người đã không chọn những địa điểm nổi tiếng ở Đà Lạt, bởi thế đã hoàn toàn tận hưởng không gian, thời gian mà em cho là “đậm đặc” Đà Lạt nhất có thể. The Story cũng vậy - một quán cà phê mà đường vào khó tìm, ngoằn ngoèo lắt léo mãi mới tới nơi, thì “Òa” - đúng là chốn dừng chân lý tưởng.
The Story Coffee
Mấy thứ nho nhỏ mộc mạc
Thật bõ công lên đây, vì em có thể thấy cả đồi cà phê, chú heo lội bùn thấy khách là ngại ngại chạy mất, mấy thứ nho nhỏ mộc mạc, uống latte và đọc vài trang sách. Không phải là một quán nào đó được review nhiệt tình mà mình còn phải xếp hàng chụp ảnh. Ở đây khách vài người, ai cũng như người quen, ai cũng lặng lẽ, chắc họ cũng giống như em thôi, thích Đà Lạt như thế này.
Uống món mình thích, ở một nơi mình thích
Chú heo mới đi lội bùn về
Em đã cùng mọi người đi chợ để chuẩn bị cho bữa ăn tối, với sườn nướng, salad và gà xáo măng. Em đọc hết cuốn sách vào buổi chiều hôm đó. Em ở trong phòng mình thấy nắng khẽ khàng bước vào rồi dần dần biến mất. Em ngồi trên ghế bành bập bênh, tưởng tượng mình là bà cụ với cuộn len trên tay và chú mèo nghịch ngợm dưới chân. Không phải cảm giác gì quá vui vẻ, nhưng bình yên, anh ạ.
Không phải cảm giác gì quá vui vẻ, nhưng bình yên
Cà phê đỏ lựng, lá xanh, trời cao
Tối cuối cùng ở Đà Lạt. Em nửa muốn về với anh, với Hà Nội, nửa muốn ở lại. Anh cũng biết rồi đấy, làm gì có ai đang ở Đà Lạt lại muốn về. Tối đó em không được ra trung tâm uống sữa đậu, nhưng bù lại chị chủ nhà đã tặng nhóm một nồi sữa thật ngon, ấm cái bụng giữa trời đông Đà Lạt. Em thích chị ấy lắm, thật hiền, thật chân thành, để cho người ta phải lưu luyến khi chị đưa tay vẫy chào tụi em.
Làm gì có ai đang ở Đà Lạt lại muốn về
Ở Sài Gòn sướng ghê, muốn ăn rau sạch, ship mang tới hàng tuần dễ dàng. Em thì không thích ở Sài Gòn chờ ship rau, nhưng mà em muốn mình ở Đà Lạt, trồng rau, chăm chó chăm mèo, cùng nhau già đi, được không?
ADVERTISEMENT