share-arrow show-more-arrow watch101-hotspot instagram nav dropdown-arrow full-article-view read-more-arrow close email facebook w image-centric-view newletter-icon pinterest search thumbnail-view twitter view-image wondersauce
TEXT VIEW Article views bubble
IMAGE VIEW Article views bubble

Explore Thu bé lại bên nhau trong chiếc lều là đủ


ADVERTISEMENT

Ba đứa trở về từ ba chuyến công tác, dài quãng hơn một tháng chả nhìn thấy mặt nhau, mệt thu lu, chẳng còn năng lượng để mà hớn hở và thế là xách lều lên Ba Vì. Một ngày giữa đồi thông rộng lớn, ở một nơi xa, không phải dịch chuyển, không tiếng ồn, không phải thân thiện với những mặt người… thế là đủ.

Ba Vì nhạt nhòa trong sương sớm

Cũng không áp lực gì ghê gớm, chắc phần do chạy mải miết, thèm một khoảng lặng nên “tẩu thoát” khỏi cái ồn ã của phố thị và quan trọng là được bên nhau. Ba Vì, đủ cao để hít hà vị trong lành và không quá xa để phải di chuyển.

Bốn xung quanh là rừng thông già, thân thẳng cao vút, nằm trong lều có cái thú của nó, như được thu bé lại trước cái rộng lớn mà vẫn đủ an toàn, cứ thế tha hồ lăn lóc, tha hồ trò chuyện hay thậm chí chả cần nói với nhau lời nào, kéo cửa nhìn ra giữa không trung. Có khác gì đâu cảm giác thời thơ bé, trùm chăn làm nhà, thế là có thế giới riêng.

Một chiếc thảm thật thơm tho, một chiếc loa nhỏ xinh, một ít lương thực là những món ngon yêu thích… thấy quá đủ đầy, thỏa mãn lắm lắm. Chỉ việc nằm ườn ra trời trời, đất đất, không lo hoàn thành nghĩa vụ công việc báo cáo lên sếp, chẳng lo hoàn thành trách nhiệm với cơ thể, phải ăn đúng giờ, uống đủ 3 cốc nước mỗi ngày, cũng không cần chờ tới khi hết ngày, vội vã ra về giữa dòng xe cộ chen lấn, đông đúc tới nghẹt thở…

Cô gái lười chẳng buồn nhấc chân ra khỏi lều

Giữa sườn núi, thở thấy nhẹ bẫng, không khí trong lành cũng khiến con người trở nên khoan khoái. Quá nửa ngày, hai đứa trở dậy thò mặt ra ngoài, lẩn thẩn đi nhặt thông, trông cứ hồn nhiên như cỏ cây.  Lúc này, nào có cần quan tâm em là ai, em bao nhiêu tuổi, em cứ là em thôi. Quãng thanh xuân này sẽ chẳng bao giờ trở lại nữa, có thể chỉ là thứ ký ức vụn vặt, hiếm hoi trong những ngày dài bị cuốn mình theo cuộc sống bộn bề.

Mọi chuyến đi đâu đó, thường thích được tự mình chuẩn bị từ nhà salad, sườn que, cánh gà… để có bữa tiệc nướng thịnh soạn ngoài trời nhưng chuyến đi của ba cô gái trưởng thành lười nhác thì kệ tất, ăn không còn là thú vui nữa rồi. Thích nhất cái cảm giác được hưởng thụ như này, ngoài kia trời trong, những tán lá kim khẽ động cựa, thi thoảng một vài chú chim đập cánh phạp phạp, chắc đã nhặt được vài hạt thông béo bở phải vội chuyền cành để được một mình thưởng thức cái vị bùi bùi, ngậy ngậy.

Chiều tha thẩn

Và cứ như vậy cho ngày thu lại bên nhau, chủ đề lớn không thể thiếu là những gã trai xung quanh, phân tích tâm lý hành vi các kiểu mà cũng không thể hiểu nổi sao mình vẫn chưa phải là động vật cấp tiến trong tình yêu. Nối dài bằng những lời ca nhạc Trịnh “Một ngày bỗng thấy yêu thương mọi người, một ngày bỗng nhớ đôi môi rồ dại…” cho tới khi trời nhá nhem, thu lều trở về thành phố để lại được gặp hai dòng xe nhấp nhánh đỏ vàng.


ADVERTISEMENT