Cho những ngày Cô Tô
Tôi thích Cô Tô từ những ngày đầu tiên đọc văn Nguyễn Tuân. Cỡ gần chục năm về trước. Khi ấy, niềm đam mê xê dịch chưa nhiều, khả năng thẩm thấu tác phẩm và sự mơ mộng đang dành cho những cuốn truyện tranh Nhật Bản. Nhưng Cô Tô của Nguyễn Tuân từ ngày ấy đã cuốn hút tôi kỳ lạ. Khi ấy, tôi mơ ước, có một ngày tôi sẽ tới đây, ngắm nhìn và tận hưởng một Cô Tô bằng đôi mắt và cảm nhận của chính mình.
Với tôi, Cô Tô không thân quen như nơi tôi lớn, cũng không gần gũi như Hà Nội của những năm tháng tuổi trẻ xinh đẹp và bỡ ngỡ. Cô Tô của tôi là những ngày lạ lẫm, phiêu diêu, đầy bất ngờ và thú vị. Đó cũng là Cô Tô những ngày giữa hai cơn bão.
Tôi tới Cô Tô khi có một cơn bão vừa đi qua độ mươi ngày, nước biển xanh trong và bình yên trở lại. Tôi rời khỏi Cô Tô một tuần thì cơn bão khác đổ bộ vào nơi đây. Rất nhiều người vì bão mà ở lại trên đảo. Ở nhà nghe tin mà cứ xuýt xoa rần rần. Mình may mắn hay mình có duyên với Cô Tô vậy.
Cô Tô của tôi, của chúng tôi không hoang sơ và tinh tế như của Nguyễn Tuân. Cô Tô đã có điện về hai năm nay, người dân trên đảo phát triển du lịch nên nhiều nhà nghỉ được xây dựng hơn, nhiều tiệm ăn uống hơn. Nhưng Cô Tô vẫn là một hòn đảo giữa biển khơi mất gần hai giờ đi tàu cao tốc nên cũng chẳng mong ngóng sẽ tìm thấy những khu vui chơi, những cửa hàng sang trong nơi đây. Mọi thứ vẫn mang nét giản dị của một vùng quê biển.
Sáng Cô Tô, chúng tôi ra biển Hồng Vàn nhặt vỏ ốc, đợi bình minh lên. Chúng tôi dậy từ sớm, 4h sáng đã lục đục gọi nhau đi ra biển. Biển sớm vắng heo, nước rút, một đoạn cát rất dài, rất dài lộ ra. Thuê một cái chòi buổi sớm rất rẻ, cô chủ quán lấy ba chục gọi là mở hàng. Chúng tôi để lại áo khoác, giầy dép, chạy ra biển, ngồi dựa vai nhau, nói chuyện với nhau, đi lang thang và chờ trời hửng.
Tôi ước gì mình có thể ở lại nơi này một thời gian. Cát dưới chân tôi mát lịm, sóng lăn tăn nhẹ nhàng, không dữ dội, cũng chẳng quá mong manh. Tự tưởng tượng trong đầu một ngày nào đó, tôi cũng ở Cô Tô, đợi bình minh buổi sớm. Khi hai vai gầy chớm lạnh, có một bàn tay khẽ đặt lên rồi choàng cho tôi thêm chiếc áo khoác mỏng. Bên cạnh tôi, có một bờ vai để dựa vào.
Ở Cô Tô, tôi thích đi lang thang, những nơi có biển, có có đá, có sỏi. Có lẽ vì thế tôi thích bãi đá Cô Tô. Bãi đá ngay gần cầu cảng. Đá trải dài xếp lớp sóng sánh theo nước biển. Trên đá lốm đốm trắng những vỏ ốc, vỏ sò bám vào. Sỏi lũn cũn xen vào những lớp đá. Buổi chiều, thủy triều lên, bãi đá ngập trong nước biển, buổi sớm lại nhô ra, ăm ắp.
Tôi cũng thích đi chợ ở đây. Chợ bán chủ yếu hải sản, có cái gì đó rất quê mùa, giản dị. Chợ họp ngay ở trên lòng đường. Hải sản tươi lắm. Chúng tôi mua về nhà nghỉ nào ghẹ, hàu, sò hoa, sò huyết, tu hài… Giá rất rẻ lại được cái là anh chị chủ nhà nấu ăn ngon. Anh ngày xưa làm đầu bếp trên thuyền ngoài Hạ Long. Chúng tôi bữa nào ăn cơm cũng đều xuýt xoa, sung sướng.
Kỳ nhông nhỏ của tôi cũng thích ở đây. Mọi người thấy cũng nó thích lắm. Bữa cơm của chúng tôi vui nhộn và luôn có những cuộc nói chuyện rất vô tư. Người trên đảo cũng giản dị và vui vẻ lắm. Càng nói chuyện tôi lại càng khâm phục những con người ở đây. Họ cho thấy một con mắt nhìn đời rất khác.
Cô Tô những năm gần đây phát triển du lịch. Đương nhiên chẳng còn nguyên cái vẻ hoang sơ của ngày xưa. Nhưng kể ra có như vậy thì nhiều người mới có cơ hội để tới đây hơn. Cô Tô vẫn đẹp, vẫn mơ mộng trong mắt kẻ si tình. Nếu hỏi tôi sẽ quay trở lại nơi này? Tôi cũng chẳng ngại ngần mà gật đầu tắp tự, tôi quen mùi, quen sự dịu dàng nơi đây, tôi sẽ trở lại, vào một ngày biển xanh, nắng ấm.