share-arrow show-more-arrow watch101-hotspot instagram nav dropdown-arrow full-article-view read-more-arrow close email facebook w image-centric-view newletter-icon pinterest search thumbnail-view twitter view-image wondersauce
TEXT VIEW Article views bubble
IMAGE VIEW Article views bubble

Đà Lạt - Vùng ký ức của những tâm hồn mộng mơ


ADVERTISEMENT

Đà Lạt, mảnh đất không còn xa lạ với giới trẻ yêu du lịch ở Việt Nam. Đà Lạt như một điểm đến lý tưởng khi sở hữu không khí mát mẻ, cảnh đẹp thiên nhiên của rừng thông, đồi núi và con suối thơ mộng mà ít thành phố nào có. 

Đà Lạt trong tôi là gì? Là nơi có thể gọi như là “nhà”, là nơi ôm trọn tính cách ẩm ương, khó đoán của tuổi đôi mươi và gắn liền với vô số kỷ niệm vui buồn thời mới biết yêu. Tuổi 19 mà, nông nổi nhưng đầy nhiệt huyết, chỉ sau những rối bời của mối tình vừa chấm dứt, tôi liền bắt chuyến xe trong ngày để đến vùng đất mang danh “bình yên” này. 

Đến Đà Lạt vào tháng 9, hầu như không ngày nào tôi không được đánh thức bởi một cơn mưa dài rả rích. Cái mưa ở đây lạ lắm, nó không bất chợt và ồ ạt như Sài Gòn, mà lại dai dẳng ngày này qua ngày khác để lại đây không khí đã lạnh nay còn lạnh hơn khiến người ta lười và buồn nhiều hơn.

Ủ mình trong homestay một ngày trời, tôi bắt đầu ôm cuốn sách ra vừa ngắm mưa vừa tận hưởng cái ''buồn'' cả trong lẫn ngoài này. 

''Đà Lạt là vậy đó em, nó buồn lắm, mấy tháng mưa còn buồn hơn. Nhưng dần chị yêu cái buồn này đến mức đi xa là nhớ chịu không nổi'' - chị chủ bắt chuyện mời tôi tách trà nóng hổi. 

''Đà Lạt mình nhiều rừng thông lắm đúng không chị? Em muốn vào rừng chơi một hôm, mà mưa thế này chắc không được rồi chị ha?”

''Nếu em muốn thì mai chị em mình cùng đi. Lâu rồi chị cũng chưa vào rừng thông, mai thời tiết báo nắng đấy, em không ngại thì cho chị làm bạn với nhé!''

Lang thang một mình ở nơi xa mà gặp một người đáng yêu thế này, tôi vội đồng ý ngay. Đúng như chị nói, sáng hôm sau, Đà Lạt có nắng nhẹ nhưng vẫn lạnh cóng người. Từ chợ Đà Lạt, chúng tôi tốn chỉ hơn 10 phút để vào đến rừng thông. 

“Rừng thông là nơi tình yêu bắt đầu của chị với Đà Lạt. Ngày trước khi lên đây, chị mới chia tay mối tình đầu, chả biết ngẩn ngơ nghĩ gì lại vô tình lạc vào rừng thông. Nhưng không hiểu sao chị bình tĩnh lắm, chị lấy loa bluetooth ra nghe nhạc rồi nhảy nhót, khóc lóc, cười sảng khoái cho đã đời rồi mới gọi người đến đón giúp. May thật lúc ấy không có ai xung quanh, không thì người ta nghĩ chị bị tâm thần mất”.

Cứ thế, chúng tôi không ngại kể nhau những câu chuyện xấu hổ đến mức thầm nhủ sẽ không để một ai trên đời biết được. Rừng thông heo hút và lạnh lẽo suốt buổi sáng, thỉnh thoảng có vài vệt nắng len lỏi qua được thân cây cao lớn vào chơi cùng chúng tôi, Đà Lạt bắt đầu nên thơ và dễ mến nhiều hơn sau trận mưa hôm trước. 

Ngày tiếp theo, tôi được may mắn dắt đi cắm trại trong Trạm Hành cùng vài người bạn mới quen. Khác với cảm giác chạy xe vào rừng thông với chị, chuyến đi lần này mạo hiểm hơn. Chúng tôi hết băng qua con dốc ngoằn nghèo rồi lại hì hục đẩy xe thoát khỏi vũng sình lầy rồi cuối cùng ngã lăn quay cả đám khi gặp chướng ngại vật, nhưng chẳng ai nhăn nhó mà lại cười hí hửng với những kỷ niệm để đời này. Chúng tôi đến nơi khi trời bắt đầu tắt nắng.

Mỗi người một việc, loay hoay dựng trại, kiếm củi đốt lửa trại, chuẩn bị đồ ăn, tôi hài lòng vì thoát khỏi vỏ bọc tiểu thư chân yếu tay mềm để được giúp đỡ mọi người, và cũng thời gian này, tôi bắt đầu hiểu hơn về những người bạn đồng hành của mình. Nào là một anh làm designer có tiếng ở Sài Gòn nhưng nhận ra anh chỉ thật sự là chính mình khi ở Đà Lạt nên bỏ hết mọi thứ về đây “nuôi cá và trồng thêm rau”. Nào là chị đang trong hành trình xuyên Việt bằng xe máy được 2 tuần rồi, gặp đám bạn này ở quán cafe thế là nhập hội luôn… Ai cũng mang trong mình những sôi nổi của tuổi trẻ. Chúng tôi nhanh chóng thân thiết với nhau như kiểu rada dò trúng tần số.

Đêm xuống, Đà Lạt lạnh đến mức răng tôi cứ va cầm cập vào nhau, phải hơ cả tay chân gần sát vào lửa mới thấy ấm hơn một chút. Mọi người trầm lắng dần, kẻ đàn người hát, thay nhau kể những mẩu chuyện qua lời ca. Tôi nhìn ngắm mọi người thật kỹ, thầm nghĩ “nơi đâu ở cuộc sống thường nhật tôi có thể tìm thấy những con người thú vị như này chứ”, chỉ có đi, đi thật xa mới biết được thế giới này vẫn đang chuyển động và đâu đó những điều tốt đẹp vẫn đang chờ tôi. Tôi thật lòng cảm ơn chính mình vì quyết định lên Đà Lạt. 

Sáng hôm sau, chúng tôi thức dậy từ 4 giờ sáng, ngay khi mặt trời còn chưa kịp lên khỏi đỉnh núi. Pha thật nhanh tách cafe nóng để sưởi ấm, chúng tôi tranh thủ dạo bước xung quanh để nhìn ngắm quang cảnh bình minh. Giữa đám mây và màn sương mù dày đặc kia, mặt trời từ từ ló lên rọi ánh nắng rực rỡ vào chúng tôi. Đã bao lâu rồi tôi mới thức dậy ở thời điểm này? Đã bao lâu rồi tôi quên mất nhìn lên trời? Đã bao lâu rồi tôi thấy ánh nắng này xa lạ đến thế? Thì ra hạnh phúc không ở đâu xa, nó gói gọn trong những khoảnh khắc gần gũi thế này nhưng chúng ta lại vội vã mà quên mất. Và tôi chợt nhận ra, tôi bắt đầu yêu thêm một lần nữa, là tình yêu với chính tôi và với cả vùng đất tôi đang đứng.

Trở về homestay, tôi tíu tít kể câu chuyện chỉ mới diễn ra đêm qua. 

“Em hiểu tại sao ai cũng mê mẩn nơi này chưa? Chị hay nghe mọi người nói vui là ai đang yêu lên Đà Lạt là chia tay. Chị nghĩ là, chắc lúc ấy, người ta mới nhận ra những tình yêu đó không hẳn là yêu. Chỉ với khoảnh khắc đối diện với bản thân em mới biết thật sự mình đang mong muốn điều gì, đúng không?”

Đúng, tôi cũng từng nghĩ tôi yêu tiền nhiều đến mức cứ lao đầu vào làm việc, yêu những cuộc gặp với hội “bạn thân” giàu có mà thực chất khi về nhà, lúc nào cũng bật khóc vì thấy mình bất tài và vô dụng. Tình yêu là thứ bắt nguồn từ chính cảm xúc, khiến bạn thấy hạnh phúc và tốt hơn mỗi ngày.

Những ngày ở Đà Lạt tôi hay chọn một góc trong quán cafe nào đó. Quán cafe ở Đà Lạt không to và sang trọng như Sài Gòn. Bàn ghế gỗ đôi khi xiêu vẹo, thực đơn ít sự lựa chọn, nhưng bù lại ở đây, tôi thấy được cả Đà Lạt thu nhỏ trong tầm mắt. Tôi tranh thủ đọc cuốn sách còn dở, một sở thích từ lâu tôi đã quên mất. Thi thoảng sự vận động của những vị khách xung quanh cũng thu hút tôi chẳng kém. Tôi chợt cười vì cặp đôi đang đùa vui nhau ở phía trước, hay ngẩn ngơ trước giọng hát vang vọng của một gã vẻ bất cần đời đằng kia. Đà Lạt là vậy đó, chẳng ai dè bỉu từng cử chỉ của bạn kể cả bạn có kỳ quặc tới đâu cũng không ai đánh giá bạn là kẻ cô đơn khi không có người bầu bạn. Họ đang thật sự sống trong thế giới của riêng mình chứ không cố che đậy bằng lướt Facebook hay Instagram, điều đó chẳng phải thật tuyệt sao?

 

 

 


ADVERTISEMENT