WOWWEEKEND
by Vũ Như Mai
photo by Nguyen Tuan Anh
photo by Nguyen Tuan Anh
Giống như một sớm nào đó, được hít hà sương còn sót lại từ buổi đêm giữa một vườn cúc trắng tinh khôi, họa mi bừng nở giữa mùa đông đất Bắc…
Tôi bắt đầu “nhổ neo chiếc thuyền” của mình năm 18 tuổi, khi ấy rời cha mẹ lên thành phố học. Từ một nơi xa xôi, tôi biết đến thành phố rộng lớn với những điều mới lạ. Những người bạn trong trường tới từ khắp mọi nơi mang theo những câu chuyện về miền đất xa lạ, khiến cho bất cứ kẻ tò mò nào cũng muốn khám phá.
- Điều gì làm cậu thấy thân thuộc nhất ở Sài Gòn?
Chi hỏi tôi khi tay đang khuấy đều ly cà phê, mắt nhấp nháy nhìn theo dòng cà phê sánh mịn trong ly. Tôi lặng một thoáng, ngẫm nghĩ. Những ngày đầu hạ năm tôi mười bảy trở về tròn vẹn trong kí ức, cảm xúc thật gần cứ ngỡ như mọi thứ chỉ như vừa mới hôm qua.
Hôm nay tôi ngồi trong nhà, bên khung cửa sổ nở đầy hoa giấy và viết những dòng đầu tiên cho tháng Tư. Không cần phải là người nhạy cảm, cũng có thể nhận ra sự thay đổi của đất trời khi tháng Tư về. Ngoài kia, nắng đã hanh hao vàng, hoa loa kèn đã nở, biển đã gọi mùa hè. Thế nhưng, nếu tôi nói với các bạn rằng tôi đang cảm thấy thật bình yên, nhẹ nhàng, thì đấy chính là lời nói dối đầu tiên trong ngày Cá tháng Tư này. Người “câu cá” là tôi và “con cá cắn câu” cũng chính là tôi!
Không sai đâu, là cả một dòng suối những hoa là hoa, hoa tím biếc chỉ nở rộ nhất vào sáng sớm và dần say ngủ khi mặt trời lên cao. Bởi thế, phải kỳ công lắm mới có thể chiêm ngưỡng mùa hoa súng trên dòng suối Yến thơ mộng, bên ngôi chùa Hương linh thiêng giữa mùa thu miền Bắc.
Nếu ai đó muốn tôi kể về Hà Nội, tôi sẽ không ngần ngại nói họ nghe về mùa thu. Hà Nội mùa nào cũng đẹp và có nét đặc trưng, nhưng mùa thu là mùa dễ gây thương nhớ nhất đối với những người con Hà thành hay bất cứ ai lần đầu đến với mảnh đất này đúng độ thu về.
Tôi từng đọc một bài thơ ngắn của một cây bút trẻ, chị viết đơn sơ:
“Thèm về nhà, ngồi ngắm nắng trước hiên
Ngắm con chuồn chuồn bay cao bay thấp”
Có một ngôi nhà như thế ở đây, giữa lòng Hà Nội, ngôi nhà bé tí teo, thích hợp cho một ngày đẹp trời, bạn ghé nơi đây, ngồi ngoài hiên nhà và tận hưởng nắng chơi vơi. Cải Cách café – căn nhà của lòng tôi.
"Dù ai đi ngược về xuôi
Nhớ ngày giỗ Tổ mùng mười tháng ba
Khắp miền truyền mãi câu ca
Nước non mãi nước non nhà ngàn năm."
Cứ mỗi khi bài ca này xuất hiện ở khắp các trang báo là tim tôi lại dâng lên xúc cảm lâng lâng. Tôi nhớ dáng bà tôi lưng còng đứng ngoài đầu cổng nói chuyện với bạn già. Tôi nhớ những ngày mưa phùn rét nàng Bân ủ mình trong chăn ấm nghe kể chuyện ngày xửa ngày xưa.
Chào em, những cô nàng mạnh mẽ và xinh đẹp như những đóa hoa thắm tươi!
Tôi ghé She cafe trong một cơn mưa trưa vô tình của Sài Gòn. Ngước nhìn một góc phố trên đường Pasteur, ánh mắt tôi vô tình chạm vào một không gian xinh xắn nằm trên một chung cư cũ. Nỗi tò mò dâng tràn, tôi liền bước chân vào She cafe. She, nghe cái tên thôi đã thấy quá đỗi dịu dàng cho một tâm hồn cần nơi trú ngụ.
Hội quán Quảng Triệu toạ lạc ở số 156 đường Võ Văn Kiệt, phường Cầu Ông Lãnh, Quận 1. Khác với các hội quán khác của người Hoa tại Sài Gòn, Hội quán Quảng Triệu không nằm ở khu vực Chợ Lớn mà lại nằm ở trung tâm Quận 1.
Chủ nhật chạy trên con đường Nam Kỳ Khởi Nghĩa tôi tìm đến Hương Trà Việt theo lời giới thiệu của một người bạn. Sớm mát trong, những hàng cây trải dài xanh cả một vùng trời. Nằm khiêm tốn trên con đường Nam Kỳ Khởi Nghĩa, Hương Trà Việt khiến tôi khá thất vọng bởi ấn tượng ban đầu đây chỉ là một nơi bán trà mà thôi. Nhưng khi hỏi và được nhân viên quán dẫn vào bên trong, tôi khá bất ngờ bởi một không gian mà những kẻ yêu trà đạo sẽ không thể nào kiềm lòng được.