Khi Nhà Kho trở thành tiệm cà phê
Hà Nội có nhiều quán cafe cổ, những quán cafe khiến người ta tìm lại một phần nào đó xưa cũ, về một thời bao cấp đã lùi xa vào những khoảng lặng lịch sử. Rồi sự hiện đại dần xuất hiện, chỉ còn những quán cafe lưu giữ tháng năm xưa.
Gần ngày sinh nhật, tôi và cô bạn đi ăn phở. Ăn xong rảnh rỗi chẳng biết đi đâu, bạn bảo có đi Nhà Kho không? Tôi kiểu tròn xoe mắt ngạc nhiên. Đi Nhà Kho nào, Nhà Kho làm gì. Hóa ra, có một quán cà phê tên như thế, Nhà Kho cà phê.
Nhà Kho cà phê nằm ở 599 Đê La Thành, ẩn nấp trong một con ngõ nhỏ của con đường Đê La Thành ồn ào. Quán nhỏ thôi, nhỏ nhưng không bí. Bước vào quán, có chút gì đó nhẹ nhàng đến với tôi. Một chút hương cam quế thoang thoảng, một chiếc cốc men sứ trắng ngà, một bản nhạc Hà Anh Tuấn vang vọng và da diết đậm chất tình.
Và ngồi lâu lâu thêm chút nữa, tôi thầm đem lòng ngưỡng mộ anh chủ quán. Anh tâm huyết đến từng món đồ nhỏ, bất cứ điều gì cũng đều thuộc về một thời cổ xưa, về một Hà Nội gần như đã mờ dần theo thời gian. Từ bàn ghế gỗ, chiếc tivi cổ lỗ sĩ, điện thoại quay số, máy gõ chứ, đến cả chiếc rèm cửa đậm chất cổ. Nơi đây cũng có nhiều loài hoa. Hoa tươi hồng, trắng, đỏ điểm xuyết ở khắp mọi nơi trong quán. Tôi nhìn thích mắt vô cùng. Dường như mọi thứ đều êm đềm, đều đẹp đẽ như hoa. Sao một anh chủ, lại tinh tế và dịu dàng đến như vậy nhỉ?
Có chiếc piano đã cũ, nhưng tôi chẳng biết chơi loại đàn dương cầm đấy. Vậy là vớ lấy chiếc guitar, gảy vài điệu, ngâm nga vài câu hát hay ho. Cũng chẳng còn gì tuyệt hơn khi được đến đây, tìm được quyển sách hay ho và nhâm nhi tách cà phê nóng hổi. Một mùa đông lạnh giá phải chăng cũng rồi sẽ qua?
Nếu có một ngày nhạt nắng, hãy thử ôm nỗi lòng đến với Nhà Kho, nghe nhạc trữ tình, cùng một Hà Nội xưa, cùng một ánh đèn vàng ấm áp.