share-arrow show-more-arrow watch101-hotspot instagram nav dropdown-arrow full-article-view read-more-arrow close email facebook w image-centric-view newletter-icon pinterest search thumbnail-view twitter view-image wondersauce
TEXT VIEW Article views bubble
IMAGE VIEW Article views bubble

Reminiscence & Heritage 19 năm Thay Lời Muốn Nói – Thanh xuân bạn, thanh xuân tôi…


ADVERTISEMENT

Tôi còn nhớ như in ngày tôi còn là một con bé nhỏ xíu, trong một lần chuyển kênh TV tình cờ mẹ tôi dừng lại ở một chương trình ca nhạc – đọc thư được dẫn dắt bởi một giọng nói hết sức ngọt ngào. Kể từ hôm đó, Thay Lời Muốn Nói trở thành một thói quen mà cứ đến tối chủ nhật định kì mỗi tháng, cả nhà tôi sẽ quay quần bên nhau, cùng xem, cùng thổn thức với bao cảm xúc trong chương trình.

Hình ảnh MC Lê Đỗ Quỳnh Hương ôm mọi người trong đêm 19 năm Thay Lời Muốn Nói

Thay Lời Muốn Nói nhẹ nhàng bước vào tuổi thơ tôi như thế, có những câu chuyện, câu hát mà cho đến bây giờ tôi vẫn nhớ rõ. Bẵng đi một thời gian, khi tôi chuyển xuống thành phố học trường chuyên, ở trọ xa nhà, tôi đã dần bỏ đi thói quen ngóng trông chương trình, chờ đợi giọng nói và dáng hình quen thuộc ấy xuất hiện. Cho đến một lần tôi được bạn tặng cho một cuốn sách có tựa đề “An Nhiên Mà Sống”, với ảnh bìa là gương mặt của người phụ nữ gắn liền với tuổi thơ tôi. Kí ức ùa về rõ rệt, tôi lần tìm trên YouTube những số Thay Lời Muốn Nói, như để tìm về với kỉ niệm thời thơ ấu của mình. Năm đó cuối cấp, học hành thi cử cứ cuốn thôi theo, tôi cũng dần quên mất cảm giác hào hứng mỗi khi chương trình ra số mới. Tôi cứ tưởng duyên của tôi và Thay Lời Muốn Nói đã hết rồi…

Người phụ nữ ngọt ngào chuyên chở cảm xúc khán giả qua những cánh thư đầy tâm sự...

Vậy mà tháng 6 năm ngoái, tôi được một người chị tặng cho một cặp vé đi xem Thay Lời Muốn Nói. Đêm hôm ấy thăng hoa cùng cảm xúc, âm nhạc. Cảm giác của những gì gắn bó với tuổi thơ mình bây giờ hiển hiện trước mắt thật gần, nó khó tả lắm! Cuối chương trình, tôi nán lại, đợi mọi người lên chụp hình với cô xong hết, tôi mới chạy lên, xin được ôm cô một cái. Hôm ấy về nhà tôi viết vào cuốn sổ tay của mình, “ước sẽ được gặp lại cô và được ôm cô nhiều nhiều hơn nữa…”. Những dòng chữ ngây thơ nhưng đâu ai ngờ đó lại là sự khởi duyên cho tất cả mọi chuyện sau này.

May mắn khi tôi được gặp cô, được cô chỉ dạy rất nhiều

Một tháng sau tôi được nhận vào MayQ – ekip sản xuất chương trình Thay Lời Muốn Nói. Có chớp mắt tự vấn mình bao lần, tôi vẫn không tin đó là sự thật. Ở nơi đây tôi được học hỏi, được tham gia sản xuất chương trình mỗi tháng với ekip. Được đứng gần hơn với cô, và đúng là được ôm cô nhiều hơn một lần. Có phải khi mình thật sự khao khát một điều gì đó, cả vũ trụ sẽ hợp sức lại giúp mình đạt được điều ấy không?

Trải qua bao số đồng hành cùng chương trình, những tháng chỉ đợi họp lên kịch bản, mong ngày vào Đài chạy chương trình, cuối mỗi chương trình cả ekip lại ôm và nói lời cảm ơn với nhau, đó là những ngày đẹp nhất của tuổi trẻ tôi. Tôi tròn 20 tuổi thì Thay Lời Muốn Nói cũng vừa tròn 19. Nhưng tuổi 19 của Thay Lời Muốn Nói lại được đón trong sự nuối tiếc của vô vàn người, trong đó có tôi. Tôi còn nhớ nước mắt mình rơi lã chã lúc nghe cô thông báo, lúc đọc những dòng tin nhắn “không nỡ rời” của khán giả. Cũng dễ hiểu mà phải không, khi điều gì đó đã gắn bó quá lâu, đã trở thành một phần như máu thịt, ai lại không đau lòng khi phải rời xa nó. 19 năm Thay Lời Muốn Nói, thanh xuân bạn, thanh xuân tôi, nhưng nay lại phải nói lời tạm biệt mất rồi.

MC Lê Đỗ Quỳnh Hương cùng dàn ca sĩ trong đêm 19 năm Thay Lời Muốn Nói

Sáng hôm ấy chúng tôi chạy chương trình cuối cùng, tôi đứng lùi về sau, nhìn mọi người trong ekip đứng choàng vai nhau xem lại đoạn clip nói về 19 năm qua. Những tiếng thút thít cứ thế tự nhiên vang lên, cả khán đài lặng lại. Mọi người chỉ để cho những dòng cảm xúc của mình tuôn ra hết, không một ai nói lời nào. Tôi lẳng lặng đi khắp đài, nhìn ngắm lại những khuôn mặt thường ngày vẫn hay cau có mỗi khi chạy chương trình, ngắm nhìn lại những thiết bị thân quen, những kịch bản mà một năm qua tôi vẫn luôn giữ kĩ.

Tối đó khán giả đến thiệt sớm, cả khán đài chật kín người, mọi người mặc dress code với tone màu hồng, tím như cô đã dặn trước. Tôi đứng sau cánh gà, nhìn dáng cô bước ra sân khấu, vẫn giọng nói ngọt ngào ấy một thời tôi mê mẩn, tất cả sẽ khép lại trọn vẹn trong đêm nay. Thay Lời Muốn Nói – Thanh xuân tôi không đơn thuần chỉ là một chương trình nữa, mà đêm hôm ấy tất cả mọi người đều được xem lại hành trình 19 năm qua, tất cả trái tim đều hòa chung một cảm xúc.

Hình ảnh cô sau cánh gà sân khấu, nghẹn ngào nói “Tạm biệt nhé, Thay Lời Muốn Nói!”

Chúng tôi đứng trong ôm nhau khóc, một cảm giác mất mát đan xen lẫn lộn. Nhưng cũng chẳng thể đau buồn bằng người đã sinh ra nó. Chia tay Thay Lời Muốn Nói là chia tay cảm giác mỗi tháng đều ngóng trông chương trình, nhưng chia tay Thay Lời Muốn Nói lại là mở đầu cho nhiều cái mới phía trước, như có lần cô nói, tất cả đều vận hành theo duyên vậy thôi.

Cuối chương trình, cô lại ôm hết thảy những người đã từng gắn bó với cô, với chương trình. Những cái ôm truyền thống của MayQ không thành tiếng như có thể nói mọi lời, những cái ôm của bao năng lượng lành và sự biết ơn. Thay Lời Muốn Nói, nghe đến tên thôi đã thấy nao lòng. Thay Lời Muốn Nói, thanh xuân tươi đẹp của biết bao người, mà trong đó, có một chút bóng hình của con nhỏ này.

Tạm biệt nhé Thay Lời Muốn Nói, cảm ơn vì đã là thanh xuân của nhau!


ADVERTISEMENT