Explore Biển An Bàng, một đêm vỗ về cho dịu nỗi nhớ
An Bàng không dịu nhẹ như màu thiên thanh vốn có, An Bàng như một gã trai to lớn, mãnh liệt nhưng khi đắm chìm vào cái mênh mông ấy lại chẳng thấy chơi vơi, tựa vào an toàn lắm.
Chả hiểu nổi bởi lý do gì mà chẳng bao giờ dư giả để dành cho An Bàng, lần nào gặp nhau cũng vội nhưng vội gì thì cũng phải ùa về, siết vào nhau thật chặt mới thỏa thuê. Mấy chuyến công tác miền Trung đoạn Huế, Đà Nẵng, Quảng Nam là kiểu gì cũng lần mò về An Bàng, dù chỉ được một đêm nhưng cảm giác thật như được nương náu.
Phải ùa về, siết vào nhau thật chặt mới thoải thuê
An Bàng được xếp vào thứ cố hữu, tức không cần thay mới, chỉ cần được gặp nhau độ chiều tàn, chờ gió lên mơn man buổi đêm để được nói, được cười hả hê mà ngoài kia nào chẳng bao giờ cơ mặt được giãn nở rạng rỡ tự nhiên, ngoác hết cả miệng ra như vậy, cho tới khi mệt rũ, vào homestay Under The Coconut Tree ngủ một mạch tới sáng.
An Bàng, va vào nhau đã biết cùng tần số, đúng điệu cuồng nhiệt đầy hăm hở. Gặp Under The Coconut Tree cũng vậy, những căn nhà mái lá nhỏ xinh sát bờ biển rất gọn gẽ, đêm còn ngửi được cả mùi biển len qua vách. Đặc biệt đồ ăn món tây hay ta đều rất chuẩn vị và tuyệt nhiên cách decor không gian không nửa mùa. Cứ về An Bàng sẽ lui vào đây, không cần chờ tới sự lựa chọn thứ 2, cũng chẳng cần chọn một thứ cao cấp hơn. Trở về lúc nào cũng chào nhau bằng câu cười và một đĩa xoài vàng ruộm, ngọt sắc, dăm chén trà thế là lững thững chạy ra biển.
An Bàng, va vào nhau đã biết cùng tần số
Xe thường sẽ dừng đỗ ở Hội An, dù gì cũng nên ngóng phố thị dưới ánh đèn màu một tí để chạy qua cái ồn ã có phần cấp tập, ăn cốc chè hay chiếc bánh mỳ vị quen, xe đạp hùng hục thẳng về với An Bàng. An Bàng, sóng biếc ầm ĩ cứ tới tấp va vào dải cát trắng mịn dài như tới vô cùng. Chắc An Bàng hiếm khi đông hay bị pha tạp, thiên nhiên đẹp dữ dội nhưng biển vắng người, bởi vậy mà càng thêm yêu An Bàng. Mà lạ cái nơi này chẳng bao giờ gặp cả đoàn đông đúc xông vào hùng hục ăn chơi, chỉ vài cặp hay một nhóm nhỏ các bạn trẻ tây Âu hay tây Mỹ gì đó. Lẽ dĩ nhiên, An Bàng chỉ dành cho những gì thuộc về, chỉ dành cho ai thích cái dữ dội của biển cả nhưng lại tách biệt khỏi cái ồn ào của xứ du lịch này, nên ngoài nó cũng chẳng muốn rủ ai đi cùng.
Sóng biếc ầm ĩ cứ tới tấp va vào dải cát trắng mịn dài như tới vô cùng
Đùa giỡn với sóng một hồi cho ướt át là ngồi thỏng lõng trên bãi cát ngay, cứ như có lực hút, chỉ muốn ngồi mãi. Trước biển cả bao la đành phải thành thật thôi, chuyện gì cũng có thể hóa trần trụi được, nói một cách nhiệt thành chẳng dấu diếm. Âu là vậy nên nhẹ bẫng, lấy làm khoan khoái lắm lắm.