Reminiscence & Heritage Hà Nội, cái hẹn đầu tiên cho những ngày đông vội vã
Ê mấy đứa, đi Hà Nội nhé!
Câu mời chào quen thuộc của đứa bạn thân rủ rê một đứa mê xê dịch như tôi đi khám phá thủ đô cùng nó. Và quan trọng hơn, chuyến đi ấy mang lại cho tôi những cảm xúc khó tả về một miền đất xa lạ nhưng ngỡ lại rất thân quen. Chuyến đi thứ n cùng nhau của hội bạn thân bắt đầu từ sân bay Tân Sơn Nhất, nơi trời nam nóng nực háo hức hoà nhập vào khí hậu mát mẻ của phương bắc.
Một góc nhỏ homestay nơi tôi ở khi lần đầu đến thủ đô
Được đặt chân đến thủ đô trong một mùa đông có lẽ là tuyệt vời nhất trong các mùa du lịch tại đây. Ấn tượng đầu tiên khi tôi lần đầu tiên đặt chân đến Hà Nội có lẽ là con người Hà Nội. Chính xác hơn là giọng nói trầm ấm của những con người thủ đô. Tôi thích người Hà Nội, thích nghe họ nói chuyện và thích nghe những từ mang nghĩa địa phương hay những từ bị chệch đi giống như miền Tây quê tôi vậy. Được đến Hà Nội khi đông về là điều tôi mong muốn trải nghiệm nhất vì có lẽ đây là thời điểm đẹp nhất của Hà Nội với những chiếc xe đầy hoa cúc họa mi trắng xoá.
Cảnh sáng sớm yên bình tại thủ đô
Tôi và nhóm bạn đến với thủ đô vào buổi tối mùa đông, khi mà đường phố vẫn còn tấp nập. Chúng tôi cất gọn đồ đạc trong một homestay nằm ở khu nhà chung gần Hồ Hoàn Kiếm cũng tương đối cổ kính và yên tĩnh, rồi vội vàng dạo quanh khu trọ để kiếm chút gì đấy ăn cũng như đi ngủ sớm để dưỡng sức cho hành trình khám phá thủ đô.
Cửa sổ khẽ mở
Sớm tinh mơ trong khí trời nhẹ và lạnh, tôi tỉnh giấc sau một đêm khá mệt mỏi do phải di chuyển một chặng đường dài. Như thường lệ, tôi rất thích ngắm cảnh vật bên ngoài từ khung cửa sổ ở homestay, bất kể nơi nào tôi đặt chân đến. Đó là cách để tôi tập cho bản thân hòa nhập vào một nơi mới lạ. Yên tĩnh thật nhỉ! Tôi nhẹ nhàng hít một làn ''khí trời thủ đô'', cảm nhận nét yên tĩnh lẫn vào trong không khí, rồi cùng mấy đứa bạn làm vài tấm ảnh kỷ niệm tại homestay trước khi bắt đầu hành trình.
Mặt hồ yên bình và phẳng lặng trong những ngày đông
Chúng tôi lựa chọn hình thức ''dạo bộ'' để có thể từ tốn quan sát Hà Nội, tận hưởng thời tiết và làm quen với con người nơi đây, đồng thời cũng để thực hiện một điều quan trọng là phải kiếm gì đó lót dạ, lấy năng lượng cho một ngày dài khám phá. Bánh cuốn nóng ăn kèm với chả cho ngày đông lạnh chính là một sự lựa chọn hoàn hảo, kết hợp thêm một ly trà nóng thì quả thật không gì tuyệt vời hơn.
Chúng tôi đi dạo quanh những con phố Hà Nội trong tiết trời se lạnh mà rất hiếm khi được thấy ở Sài Gòn, rồi lại tản bộ đến công viên cạnh Hồ Hoàn Kiếm với khá đông người tập thể dục một sớm cuối tuần. Tôi quyết định thưởng thức một cây kem, rồi chọn một góc bên công viên trên một chiếc ghế đá để ngắm nhìn hồ nước phẳng lặng. Lòng tôi bỗng trào dâng một cảm giác yên bình khó tả, mông lung nhớ đến những kỷ niệm xưa cũ.
Địa điểm mà chúng tôi tiếp tục khám phá trong danh sách ''những nơi phải đến khi ghé thăm Hà Nội'' chính là nhà thờ lớn. Lặng lẽ, trầm mặc giữa dòng khách du lịch ồn ào, vội vã cùng rất nhiều thiết bị chụp ảnh, nhà thờ như nghiêng mình chào đón du khách trong tư thế nghiêm trang. Tôi cũng vậy, cũng theo vòng xoáy ''ảnh đẹp sống ảo'' chụp vài ba kiểu cho mấy đứa bạn trong nhóm. Riêng tôi, thích giữ cho mình những bức ảnh tĩnh của cảnh vật như một nét lưu lại những ký ức đẹp nơi đây.
Một điều làm tôi thích thú khi đến nhà thờ là những chiếc xe chở đầy hoa. Lúc tôi ghé Hà Nội đang là mùa của Cúc họa mi, nhưng có lẽ tôi đã thiếu một chút may mắn nên chưa được tận mắt nhìn thấy, chỉ có những đoá hồng đỏ thẫm rực sắc giữa tiết trời se lạnh thế này. Tôi chọn một bó để chụp ảnh cùng nhà thờ, cây cối và Hà Nội nhớ thương của mình.
Tối đến, chúng tôi lại tiếp tục hành trình khám phá Hà Nội và quyết định đến khu phố đi bộ ồn ào, náo nhiệt và đông đúc với rất nhiều hoạt động. Sau khi xem qua vài ba hoạt động, chúng tôi lại chen vào một đám các bạn trẻ đang vừa đàn vừa hát. Dưới cái lạnh mùa đông Hà Nội, được nghe những bản nhạc tình mà lại có nhen nhóm một chút chạnh lòng. Những kỉ niệm về chuyện tình yêu cứ dần dần mở cửa, thả trôi theo tiếng đàn, giọng hát cất lên. Dường như, tôi đã dành cả tiếng đồng hồ chỉ để nghe những bản nhạc quen thuộc, lòng lại miên man...
Một điều tôi thích ở Hà Nội có lẽ là ẩm thực. Với một đứa ''ghiền ăn'' như tôi thì khám phá ẩm thực tại một vùng đất mới là điều vô cùng thú vị. Tôi có cơ hội được ăn Phở Lý Quốc Sư thơm lừng đặc trưng, bánh cuốn nóng Hà Nội, bún đậu mắm tôm, bò sốt vang,... và ti tỉ những thứ ăn vặt khác của Thủ đô.
Hà Nội - thủ đô ngàn năm văn hiến, cổ kính từ lối sống đến phong cách của người dân địa phương. Hà Nội đối với tôi rất lạ, rất buồn và có một cảm giác gì đó khó tả. Chắc nhiều lần sau nữa, tôi mới có thể hiểu trọn vẹn Hà Nội và hiểu được cảm xúc của mình khi đặt chân đến thành phố này.
Hà Nội, hẹn một ngày không xa khi mùa đông không còn vội vã với những bản nhạc buồn.