Explore Mộc Châu đẹp xinh như tình son trẻ
Không có những phút giây cheo leo vách núi như Hà Giang, cũng không mềm mại trong lòng thung lũng như Mai Châu. Tôi dành cho chuyến đi Mộc Châu của mình một tình cảm vừa đủ, những cảm xúc vừa đủ. Đủ để trải nghiệm, đủ để có hứng khởi, đủ để muốn trở lại vào một ngày nào đó không xa xôi.
Mộc Châu tôi nghe đã quen và nằm lòng trong trí nhớ từ rất lâu rồi. Có những khát khao và mong ước. Có những chờ đợi và ghen tị. Mộc Châu trong mơ của tôi là bóng dáng những mái nhà đã cũ, núp dưới bóng những mùa hoa mận trắng trời. Nơi ấy là bình yên, dịu dàng. Cuộc sống mỗi ngày là để đợi hoa nở, sương rơi.
Tôi mơ về Mộc Châu với một sự chuẩn bị kĩ càng nhất, nào là khi mùa hoa đang đẹp nhất, thời tiết dễ chịu nhất, đi cùng đứa bạn thân nhất. Ấy vậy mà tôi lại tới nơi ấy ngay sau bữa trưa ở Mai Châu. Anh em ngồi bàn bạc với nhau kiểu gì mà quyết định đi ngay như chẳng cần suy nghĩ vậy.
Đường đi Mộc Châu tương đối dễ chịu. Hai bên đường những dải hoa trườn quanh đồi. Có những mùa hoa cải phủ kín và những có những mùa hoa mận trắnglất phất bay. Nhưng cũng có những mùa không hoa, không trái. Những miền đồi chơ vơ, có chút gì đó cô đơn và hoang hoải. Hóa ra, Mộc Châu cũng có những lúc vui và cũng có những lúc buồn như người vậy.
Tôi ngủ phần lớn đoạn đường đi lên Mộc Châu. Vì gió mát quá, vì tôi cũng đang buồn ngủ. Nhưng được cái anh bạn rất dễ thương, đến đoạn nào cảnh đẹp lại gọi tôi dậy. Lòng tôi tan ra trong sung sướng trước mỗi khung cảnh mình ngắm nghía. Những đoạn đường bên đèo Hoa khiến tôi nhớ Hà Giang khủng khiếp. Trên những con đồi đang mùa ươm hạt, một vài cây thông vươn lên, gầy, cao, thẳng vun vút. Chút gì đó vững chãi, chút gì đó kiên cường.
Mộc Châu của tôi bé nhỏ, xinh xắn trên những đồi chè. Có đồi chè còn mới, được tạo hình xinh đẹp, thu hút. Có những đồi chè đã cũ, đã lâu năm, thân cây có chút già nua, cũ kĩ. Nhưng hương chè thì vẫn thế, dễ chịu, khoan khoái. Tôi đã dành cả buổi chiều của mình trên những đồi chè Mộc Châu. Từ khi trời đang còn bóng nắng cho tới khi buổi chiều buông trên lưng lũ bò già lững thững trở về nhà.
Hai chàng trai, hai cô gái ở trên một khoảng đồi, xung quanh bốn phía là chè, trên tầm mắt là bóng cây cổ thụ và cả một bầu trời đang ửng hồng. Ai trong chúng tôi cũng cảm giác không muốn về. Ai cũng muốn ở đây lâu thêm. Không ai nói với nhau câu gì, nhưng dường như tất cả đều hiểu.
Buổi tối, chúng tôi ngủ ngon say như những đứa trẻ. Thời tiết dễ chịu vô cùng. Tôi thức dậy khi mọi người vẫn đang còn say giấc, đi loanh quanh chợ và thị trấn nhỏ. Tôi mua xôi, mua sữa chua để dành cho bữa sáng. Mọi người ăn ai cũng tấm tắc khen ngon. Đến giờ tôi vẫn thấy nhơ nhớ cái hương vị Mộc Châu ấy.
Chuyến đi Mộc Châu lần ấy tôi không có dịp đi Pha Luông, nhưng có cơ hội đi qua biên giới Việt Nam – Lào. Ở đó, dù chỉ vài tiếng ngắn ngủi nhưng tôi thấy trong mình có những cảm xúc thật kì diệu.
Trong những mái nhà chênh vênh nơi biên giới, một vài gia đình người lào sinh sống ở đây. Tôi lấy máy ra chụp ảnh đất trời thì bắt gặp những ánh mắt len lén những của những đứa trẻ con chừng ba bốn tuổi. Chúng núp trong nhà quan sát tôi rồi gọi chị em ra ngó nghía cùng. Ngôi nhà nhỏ mà đông con nít lắm, có những đứa đã mười tuổi rồi mà có những đứa sơ sinh. Không ai vồ vập, cũng không sợ hãi. Chúng len lén nhìn tôi và nói chuyện với tôi bằng ngôn ngữ của chúng.
Mộc Châu của tôi, một Mộc Châu không vội vã, không bon chen cũng không rộn ràng. Mộc Châu ấy không ngay ngất hoa cải, hoa mận. Mộc Châu ấy bình thường như cuộc sống hàng ngày của nó. Mộc Châu trong những ngày không nô nức khách du lịch nhưng vẫn đẹp dịu dàng và say mê trên những cung đường.
Những chuyến đi đôi khi không phải để tìm những mùa đẹp nhất, những khoảnh khắc xinh đẹp nhất của một chốn nhân gian. Nó đôi khi chỉ là để tìm những thứ khiến mình thấy bình yên và thoải mái nhất. Tôi, trong những ngày Hà Nội lúc nắng lúc mưa. Và tôi nhớ Mộc Châu những ngày cũng biết mưa, biết nắng.