Inspiration Journey Sa Mu - Khu rừng cổ tích hay cung đường đầy chông gai với người lần đầu trekking?
“Đi Sa Mu không?”
“Đi!”
Và đó là cách mà tôi - một đứa con gái chưa từng leo núi - bước chân vào bộ môn trekking với cung đường đầu tiên mang tên Sa Mu, khu rừng cổ tích nhưng sở hữu nét đẹp hoang sơ bậc nhất Tà Xùa.
Trước khi đi, tôi thường mơ về Sa Mu với những hình ảnh thật lung linh, thơ mộng như bao người vẫn thường hay nói. Nhưng khi đã hòa mình vào với hơi thở của rừng già, tôi mới thấy nơi đây còn nhiều điều thú vị hơn thế.
Có thể bạn chưa biết: Sa Mu (hay còn được gọi với cái tên U Bò), là một phần núi kéo dài về phía Nam của dãy Hoàng Liên Sơn, thuộc rừng đặc dụng Tà Xùa. Với độ cao 2.756m so với mực nước biển, Sa Mu khiến người ta cảm thấy tò mò, thích thú vì không chỉ là điểm săn mây độc đáo mà còn có hệ thống thảm thực vật vô cùng đa dạng.
Sa Mu không phải đỉnh núi quá cao và khó leo dù được xếp hạng “nâng cao” trong số những đỉnh đang được khai thác trekking tại Việt Nam. Nhưng nếu bạn cũng là người mới như tôi, hãy chọn đi theo tour để được chỉ dẫn và đảm bảo an toàn thay vì tự túc.
Ngày 1: Đừng bỏ cuộc khi thiên nhiên vẫn đang chờ bạn khám phá
Sau một đêm nghỉ dưới chân núi, hành trình chinh phục Sa Mu bắt đầu. Để đến được điểm leo, chúng tôi sẽ cần người bản địa đưa lên bằng xe máy do đường xa, dốc, lầy và lại khá nhỏ, có đoạn chỉ đúng một xe có thể đi qua.
Ở những chặng đầu tiên, chủ yếu là đường bằng nên tôi có thể vượt qua khá dễ dàng. Đáng nói hơn là nhịp thở. Khi leo, tôi thường có xu hướng thở gấp, dễ mất sức hơn. Tôi đã phải liên tục nói với bản thân rằng cố gắng thở đều và không bỏ cuộc. Hơn nữa, điều quan trọng khi đi trek không phải là tốc độ mà là sức bền. Vậy nên, bạn không cần quá áp lực phải đi nhanh nếu thể lực không cho phép. Hãy vừa đi vừa giữ sức vì hành trình phía trước còn rất dài.
Sa Mu đón chúng tôi vào một ngày trời âm u. Chỉ mới đi 3-4 km đầu tiên, tôi đã không khỏi trầm trồ vì những khung cảnh hùng vĩ đã dần hiện ra trước mắt. Đôi mắt tôi như được gột rửa và thư giãn vì thứ nó đang nhìn không phải màn hình laptop, điện thoại hay bất kỳ thiết bị điện tử nào, mà chỉ toàn là một màu xanh của rừng cây sâu thẳm. Tai tôi bắt trọn bản nhạc rừng với tiếng nước thác ào ào chảy, xen lẫn tiếng côn trùng kêu. Tôi ngửi thấy mùi cây cỏ hoà vào với mùi đất nồng nàn sau trận mưa đêm qua. Tôi cảm nhận được gò má mình đang được vuốt ve bởi làn gió rất trong, se se lạnh. Dù đôi chân chưa quen đi đã có dấu hiệu tê mỏi, tôi vẫn không ngừng trầm trồ ngước lên để ngắm nhìn cho trọn vẹn.
Đứng giữa rừng, tôi cảm thấy mình thực sự nhỏ bé. Tôi biết điều này quá hiển nhiên. Nhưng suy nghĩ ấy vẫn liên tục nảy ra trong đầu tôi theo mỗi bước chân. Chúng tôi đã đi qua không biết bao nhiêu cái cây cổ thụ, cao gấp 6 lần tôi, to phải cỡ 5-6 người ôm. Cả đoàn cứ thế thay phiên nhau leo lên thân cây, mặt đầy thích thú. Còn những cái cây thì có lẽ, lặng ngắm nhìn chúng tôi như những đứa trẻ đang vui sướng trong lần hiếm hoi được trở về với rừng.
Rừng rêu là một trong những dấu ấn đặc biệt của Sa Mu. Từng lớp rêu phủ đầy những thân cây, hốc đá, tắm mình trong những giọt sương và cả những tia nắng sớm. Tôi chỉ biết thốt lên “Trời ơi” mỗi lần đi qua rừng rêu và thầm hỏi “Sự sống nhỏ bé này, sao lại có thể đẹp đến như vậy?”. Hướng dẫn viên nói rằng, trong những nơi âm u của rừng sâu, rêu mới có thể phát triển. Chúng tôi đi vào mùa Xuân, khi những cơn mưa vẫn còn rả rích trong rừng, mới có thể được ngắm nhìn rừng rêu tuyệt đẹp. Chỉ cần qua mùa hè, nắng gắt, rêu sẽ cháy hết…
4 giờ chiều, 7 tiếng sau khi xuất phát, chúng tôi về tới lán nghỉ. Ai cũng thấm mệt. Tôi cũng dự định sẽ chợp mắt một lát rồi dậy ăn tối. Nhưng đôi chân cùng sự tò mò đã thôi thúc tôi ngồi dậy, lượn lờ xung quanh. Và quả thực, điều ấy xứng đáng: tôi được thấy hoàng hôn xuống núi. Những ánh nắng chiều xuyên qua từng đám mây và dần lộ ra một mặt trời đỏ au. Đây chính xác là hoàng hôn đẹp nhất, hùng vĩ nhất mà tôi từng được thấy. Rồi chúng tôi cùng ngồi bên bếp lửa, không ngừng tấm tắc cho đến khi những ánh đỏ cuối cùng biến mất.
Ngày 2: Phần thưởng xứng đáng và phần “căng” nhất của hành trình
Sáng hôm sau, chúng tôi thức dậy trong cái rét của núi rừng Tây Bắc. 4h sáng, đoàn xuất phát từ lán nghỉ. Chúng tôi cần di chuyển trong khoảng 2 tiếng để kịp săn mây và đón bình minh trên đỉnh Sa Mu. Cột mốc 2.756m đang rất gần rồi. Nhưng trước mặt tôi là cả một bầu trời đen kịt và dòng người cùng những ánh đèn pin le lói đang cùng hướng về một đích.
Đi giữa rừng đêm là một trải nghiệm tôi sẽ không bao giờ quên. Một phần tôi sợ, vì xung quanh chẳng biết có gì, chỉ biết mù mờ con đường mình đang đi rồi bước cho chắc chân. Một phần tôi phấn khích, vì mỗi khi ngước lên bầu trời, tôi sẽ thấy mặt trăng thật to và cả triệu vì sao lấp lánh. Chẳng có toà nhà hay đám dây điện nào ngăn trở tầm mắt, chẳng có âm thanh ồn ào nào xen ngang. Khung cảnh ấy, dường như chỉ có tôi và đất trời.
6h sáng, chúng tôi đặt chân tới cột mốc Sa Mu. “Mình làm được rồi!”. Xung quanh tôi là những tiếng reo đầy tự hào. Phần nhiều là những bạn trẻ trạc tuổi tôi, nhưng cũng có không ít các cô chú, thậm chí là những em nhỏ. Phần thưởng dành cho chúng tôi là biển mây vô cực. Xa xa kia, mặt trời đang lên, cũng rất nhanh thôi, như thể đang muốn cùng chung vui với chúng tôi. Cảnh tượng ấy đã mắt lắm!
Nhưng bạn biết gì không? Phần hay ho nhất của chuyến đi bây giờ mới thực sự bắt đầu. Đường đi dài, địa hình khó và thời tiết khắc nghiệt hơn là những gì chúng tôi cần vượt qua.
Từ đỉnh Sa Mu, cả đoàn băng qua cánh rừng đỗ quyên, tiến vào rừng rêu. Rừng rêu này rộng hơn, xanh hơn nhưng cũng vô cùng ẩm ướt. Nếu chẳng may chủ quan, bạn sẽ có thể ngã nhào bất kỳ lúc nào. Càng vào sâu trong rừng rêu, độ ẩm càng cao. Tôi đã phải dùng hết 2 đôi găng tay để bám víu vào bất kỳ cành cây, tảng đá nào trước mặt với hy vọng không bị trượt chân.
Cơn mưa đến. Mưa rừng. Tuy không ồ ạt nhưng nó khiến chúng tôi bất giác tăng tốc vì muốn về đến điểm nghỉ thật nhanh. Nhiệt độ ngày càng giảm. Dù đi liên tục nhưng tôi vẫn cảm nhận được cái lạnh đang dần chiếm lấy không gian. 12h trưa, tốp chúng tôi về đến điểm nghỉ, cạnh Cây Thần Kỳ. Gió lùa ngày càng mạnh và lạnh lùng hơn bao giờ hết. Mây tràn xuống, bao vây lấy con người và cả khu rừng.
Nhưng tất cả chưa là gì so với rừng trúc. Đến giờ tôi vẫn còn nhớ như in hình ảnh của ngày hôm ấy. Vì vừa mưa xong nên đường lầy. Chúng tôi phải bám vào từng khóm trúc để đi. Thế mà vẫn có người bị ngã. Bạn hướng dẫn viên đi cùng còn phải trượt xuống trước để… kiểm tra độ trơn. Anh porter đi cùng thì chật vật chạy lên chạy xuống, đỡ từng người. Quần áo ai cũng lấm lem bùn đất. Mỗi lần qua một đoạn rừng, tôi lại thở phào nhẹ nhõm.
16h30, chúng tôi thành công xuống đến chân núi. Sau khi trải qua hết những bùn lầy và cả những đoạn dốc thẳng đứng, giờ mới là lúc tôi chính thức ăn mừng vì mình đã vượt qua tất cả. Tôi thầm cảm ơn bản thân vì không bỏ cuộc, cảm ơn những người bạn đã cùng tôi trên suốt chặng đường, sẵn sàng đưa tay ra mỗi khi tôi qua khúc khó, và cảm ơn Sa Mu vì đã cho tôi biết bao cung bậc cảm xúc mà có lẽ tôi sẽ rất khó có được nếu không quyết định tham gia hành trình này.
Với tôi, Sa Mu vừa là một khu rừng cổ tích tuyệt đẹp, dù đi ngày nắng hay ngày mưa, nó vẫn ẩn chứa những nét mê hoặc rất riêng. Tôi mong bạn cũng sẽ có cảm nhận như vậy khi đến nơi đây. Nhưng để làm được, bạn đừng quên chuẩn bị sẵn tâm thế để đối diện với những thách thức trên đường đi. Sa Mu có thể không quá khó để chinh phục, nhưng với người mới bắt đầu trekking, sự chuẩn bị từ thể lực, tinh thần cho đến những vật dụng hỗ trợ cần thiết sẽ giúp bạn có một chuyến đi khám phá thú vị nhưng vẫn an toàn.
>>Xem thêm: Hẻm núi Tutulari Inararo Avatar Gorge huyền ảo tựa cổ tích