Đi tìm mưa Cố Đô giữa lòng Sài Gòn những chiều ướt trũng
Hôm nay, quận 1 Sài Gòn mưa lớn từ sáng đến chạng vạng chiều. Và đơn giản, chỉ là mưa thôi. Nhưng lòng mình, vô tình hoang lạc vào cõi sâu mênh mông nào đó, rồi lại nhớ mưa Huế, nhớ thiệt nhiều...
Chóng vánh.
Đó là điều duy nhất mình có thể nghĩ đến khi nói về mưa ở Sài Gòn. Mọi thứ kéo đến nhanh như một cơn bão, và thậm chí còn nhanh hơn cả cách chúng ta cảm nắng nhau thời trung học. Còn chưa kịp chạm khẽ để kể nhau nghe chiếc chuyện nhỏ về Sài Gòn đã vội vàng gói ghém mọi thứ thật gọn, rời đi như chưa từng gặp mặt, và mưa Sài Gòn, chỉ còn là những hụt hẫng, mà thậm chí, chưa lần nào mình có thể trọn vẹn hiểu được sự hụt hẫng đó.
Nhánh cây hoa giấy phố đi bộ mềm rũ, ướt sũng dưới cơn mưa
Mới. Mát. Mẻ.
Lại vừa hay, chưa bao giờ mình được trải nghiệm một cảm giác thú vị và gợi cảm như thế này. Những cuộc hẹn lỡ nhịp của mưa Sài Gòn, những ngày vội vã đến, vội vã đi đã vô tình gột rửa và cuốn trôi theo tất thảy những mộng mị, trĩu lòng, bực dọc. Có thể, người ta ghét mưa Sài Gòn vì chính đặc tính duy nhất của nó: ƯỚT. Nhưng, những kẻ khác, lại thèm trộm thi thoảng một ngọn mưa chừng tầm mười lăm phút, để đưa bản thân vào chút thi vị, và thả tủn mủn bận lòng theo mưa.
Mình, một kẻ đứng giữa ngã ba đường. Và luôn điên cuồng yêu những điều dung dị lạ lẫm như thế.
Dòng người kia, hoặc là đang vội vã, hoặc là đang thưởng mưa đó mà!
Rã rích. Dầm dề.
Dù hiếm thôi, nhưng cũng có những ngày Sài Gòn kéo đến những màn mưa khó chịu kéo dài. Một chút gì đó khiến người ta bồn chồn, nhưng lại đem đến vị lạ trốn sau những ngày nắng gắt - mưa Sài Gòn này, thật khó hiểu, nhưng thật vui tính, đúng không? Và khi để tâm trí quẩn quanh mãi trong cái ướt át của nhịp phố phường kia, mình lại đâm ra bị ám ảnh bởi chút mưa lạ của cái xứ này. Và, lạ thay, phải chăng vì lẽ đó mà tình cờ, mưa Huế, dạo gần đây đến với mình trong những giấc mơ.
Những ngày cũ. Những kỉ niệm vẽ cùng cơn mưa.
Chỉ là, Huế dạo này đã chuyển thu, lá vàng cũng rụng đầy đường Hà Nội. Và chắc chắn rồi, mùa thu ở Huế còn là mùa của những cơn mưa.
Nâng niu một chút chiếc lá phong của những ngày cuối năm
Mình, thậm chí, là một gã đã từng một lòng một dạ chối bỏ những ngày ẩm ướt ở Huế. Và bây giờ, khi đang ngồi gõ những dòng này, mình lại thèm được nhìn mưa Huế, thèm được nghe tiếng mưa ầm ĩ mỗi đêm.
Mưa ở Huế khiến mình nhận ra tấm lưng ba thực sự rất dũng cảm. Rằng có những ngày mưa lớn, trào cả vào phía trong áo đi mưa, thấm ướt chiếc sơ mi công sở, mà ba vẫn không lạnh, không than, vẫn luôn miệng nói lớn lên giữa một màn mưa dữ dội: "Co chân lên khéo ướt nghe con". Mình không chỉ nhớ mưa Huế, mình còn nhớ ba rất nhiều.
Mưa ở Huế khiến mình biết trân trọng những xao động tế vi ngày cũ. Ở những con đường thuộc đến nằm lòng. Ở Quốc Học. Ở phòng ngủ lầu 2 phía cuối nhà.
Ngóng hoài ra cửa sổ, mà sao mưa vẫn chưa dứt hả mưa?
Đó là những ngày co ro cùng lũ bạn ăn bánh chuối chiên dọc đường, nhìn mưa, rồi lại nhìn nhau cười giòn tan như nắng vàng ươm, và như tuổi trẻ của chúng mình vậy đó.
Đó là những hôm lá vàng rụng ngợp cả Quốc Học, dăm ba đứa lại tụm nhau một cây dù nhỏ, ngược gió, ngược mưa, ngược cả tiếng mắng của giám thị để rẽ nước chạy thẳng xuống Canteen trong cơn đói những ngày đi học trễ.
Đó là khi căn phòng nhỏ hát bài ca quen thuộc "So Close" (Enchanted), cùng cuốn sách mở, khung cửa sổ khép hờ, và thứ không gian bao quanh đầy thi vị.
Mưa đến xao xuyến lòng người...
Mưa Huế dài, buồn, thậm chí, đủ kiên trì để khiến người ta cáu gắt. Nhưng xa rồi mới nhớ, rằng những cơn mưa dầm dề đó không phải đâu cũng có được. Và cả những kỉ niệm ôm trọn suốt mùa mưa, dù có bổi hổi thiết tha, thì vẫn sẽ chẳng bao giờ quay trở lại.
Nhân một đêm trời trong, lòng bừa bộn, mình lại viết về những điều mình nghĩ.
Và, giá như ai đó có thể gói hộ mình chút mưa ở Huế đặt vào hòm thời gian.
Trên đó ghi rằng,
Người ký gửi:
Trà Long.