Reminiscence & Heritage Góc ban công ký ức
Sài Gòn chiều nay mưa vội vã. Tôi nép mình dưới mái hiên của một quán nước ven đường, thả hồn mình theo những hạt mưa tí tách ngoài kia. Thoang thoảng đâu đó mùi bắp nướng quen thuộc, mùi mưa thấm đất, ngước nhìn thật lâu những ban công của chung cư cũ trước mặt, bao kí ức chợt hiện về như một thước phim tua chậm, cũ mèm, ướt mưa…
Góc ban công của chung cư cũ ngày nào đã in hằn lên kí ức tuổi thơ!
Người ta nói, những gì đẹp nhất thường sẽ ở lại thật lâu trong kí ức mỗi người, chẳng thể nào phai nhạt được. Ngày ấy nhà tôi là một căn hộ nhỏ trong một cái chung cư cũ nơi ngoại ô phố Hội. Tài sản trong nhà chẳng có gì quý giá ngoài một cái máy cassette đời cũ, và một ban công đầy hoa lúc nào cũng lộng gió. Những sớm mùa đông, má pha trà, tôi bật nhạc Ngô Thụy Miên, nghe từng lời ca như rót mật tình vào cái se se lạnh. Tôi thu mình trên chiếc salon cũ, nhìn ra ban công, thấy đám hoa ngủ im lìm, tưởng chừng chỉ cần một làn gió nhẹ khẽ qua thôi cũng đủ làm chúng giật mình choàng thức. Góc ban công ấy có biết bao hoa thơm cỏ lạ từ mọi miền đất nước, là mấy chậu lan rừng ba đem từ Đăk Lăk về, có cả cây tùng thơm của phố núi Đà Lạt, hoa dạ yến thảo và hồng anh mà má rất thích,… Tất cả được ba đem về trồng từ lúc tôi còn bé xíu cho đến ngày ba đi, chúng vẫn ở đấy, thay ba ở bên và chia sẻ vui buồn cùng má con tôi.
Loa phát thanh nghe vọng về xa xăm, nghe mùi đất, mùi lúa, mùi giọt sương ban mai đầu cành. Tôi nhắm mắt, hít một hơi thật sâu, tưởng chừng như giá có thể thu hết những hương thơm ngọt lành này
trong lòng thôi cũng đủ hạnh phúc suốt cả đời này rồi. Tôi ngồi gác chân lên má, đầu dựa vào vai. Hai má con uống trà, nghe Miên, và những câu chuyện đan xen. Hoài hoài những tháng ngày bình yên như thế, bình yên trong từng hơi thở, từng nụ hôn má thơm lên tóc tôi. Từ chiếc loa con con đang phát lên những giai điệu quen thuộc, má quay sang: "Đó, tới bài ruột của mi rồi kìa". Chỉ cần nghe vậy thôi, tôi liền nhắm mắt, tiếng má thân thuộc bên tai: “Em có nghe mùa thu mưa giăng lá đổ?” thật ngọt ngào.
Sài Gòn đôi lúc cũng thật dịu dàng bởi những góc phố, những hình ảnh thật bình dị và gần gũi
Đã nhiều lần tôi nghĩ Sài Gòn không dành cho mình. Tôi như bị cuốn phăng đi bởi bụi bặm, bởi những lo toan cuộc đời. Cũng đã không ít lần tôi thấy mình ghét Sài Gòn, như thể chỉ cần ở đây một giây một
phút nào thôi tôi sẽ không thể chịu nổi. Vậy mà có những lúc chạy xe trên đường, vô tình ngước lên thấy những ban công trên những chung cư cũ, tôi lại thẫn thờ. Có hôm là một sớm mai, những tia nắng vàng vọt chiếu qua khung cửa gỗ, mấy khóm hoa rung rinh trong nắng khiến tôi nhớ da diết những ngày đã xa. Bất chợt đâu đó trong đầu vọng lại những thanh âm, mùi hương quen thuộc của góc ban công ngày tôi có má, nước mắt tự nhiên chảy dài… Cũng có những hôm chiều muộn, khi mặt trời đã gần buông những ánh nắng cuối cùng xuống lòng sông Sài Gòn, đèn đường đổ dài khắp ngã, lòng tôi lại se sắt khi đứng trước một chung cư cũ mờ ảo dưới ánh đèn. Thấy bóng dáng của một người tóc lấm tấm bạc ngồi đó, đôi mắt xa xăm đầy hoài vọng, tôi chợt nghĩ, ở quê chắc mỗi chiều má cũng ngóng trông tôi thế này. Một cảm giác vô hình chợt xẹt ngang qua trong lòng, nghe nhói nhói, quen quen, nghe thương thương… Tôi chẳng đủ ngôn từ để có thể diễn tả đủ đầy cảm xúc ấy, chỉ biết là mình rất nhớ, kí ức ngày xưa vẫn còn vẹn nguyên đây, chưa sứt mẻ một tí nào. Là lần đầu tiên trong đời tôi thấy Sài Gòn thân thuộc với mình!
Nếu trái tim mình biết rộng mở và yêu thương, thì chốn xa lạ cũng hoá thân quen!
Tôi vẫn giữ thói quen dạo phố phường Sài Gòn mỗi khi rỗi, chỉ để bắt gặp chính mình ngẩn ngơ trước một ban công cũ, hay một góc phố nào đó của Sài Gòn. Cơn mưa chiều nay ùa về kéo theo bao kí ức xưa cũ mà khi đứng giữa Sài Gòn này, chợt thấy nó gần gũi và ấm áp lạ lùng. Sài Gòn đó, có phải lúc nào cũng ồn ã lạnh lùng đâu, nếu trái tim mình biết rộng mở một chút để mà yêu thương và cảm nhận…