share-arrow show-more-arrow watch101-hotspot instagram nav dropdown-arrow full-article-view read-more-arrow close email facebook w image-centric-view newletter-icon pinterest search thumbnail-view twitter view-image wondersauce
TEXT VIEW Article views bubble
IMAGE VIEW Article views bubble

Reminiscence & Heritage Về Đạ Tông, nghe núi rừng kể chuyện


ADVERTISEMENT

Ý niệm về thiện nguyện của người trẻ

Người trẻ luôn giàu nhiệt huyết, giàu ý tưởng và sẵn sàng xông pha. Chính vì thế, thiện nguyện đối với họ có thể không quyên góp nhiều tiền và hiện vật, thay vào đó là các chương trình giàu giá trị và ấn tượng, lan toả năng lượng tích cực cho những người kém may mắn, để tiếp thêm động lực và giúp họ hi vọng vào một cuộc sống tốt đẹp hơn.

Mời bạn khám phá chuyến tiền trạm cho chương trình thiện nguyện của 8 người trẻ như thế tại Đạ Tông thân thương – một nơi ít người biết đến, nhưng thực sự khó khăn và cần được giúp đỡ, đường đi lại cực kì hiểm trở!

Bạn ơi, Đạ Tông là ở đâu thế?

Đạ Tông là một xã xa xôi, hẻo lánh thuộc huyện Đam Rông, tỉnh Lâm Đồng. Từ Hồ Chí Minh đi xe máy đến gần thung lũng Madagui thay vì đi thẳng lên Bảo Lộc, Đà Lạt thì chúng tôi rẽ trái lên núi để đến được Đạ Tông.

Đạ Tông hẻo lánh, hoang vu tới độ bạn tưởng chừng như họ không sống cùng thời đại với mình vậy. Chính vì thế, chúng tôi lại càng hào hứng, đi từ bất ngờ này sang bất ngờ khác và những câu chuyện tại đây thật tình khó có thể quên được.

Đạ Tông, Lâm Đồng, Thiện nguyệnĐạ Tông sở hữu vẻ đẹp nguyên sơ hiếm có

Xe máy, 13 tiếng, đường đèo và vực thẳm

3h sáng…

Chúng tôi xuất phát từ Thành phố Hồ Chí Minh lúc tờ mờ sáng: 8 con người, 4 chiếc xe máy, 4 chiếc lều và lỉnh kỉnh đồ ăn vặt dọc đường.

Một hành trình có 1 không 2 trong đời, lần đầu tiên chúng tôi leo núi bằng xe máy, thực sự hồi hộp và thích thú. Bạn hãy tưởng tưởng con đường chúng tôi đi như một hình xoắn ốc bao quanh một ngọn núi hũng vĩ, 1 bên là vách đá cheo leo, 1 bên là vực thẳm. Có những khúc cua ngoằn ngoèo tới độ bạn không biết trước mắt sẽ rẽ trái hay sang phải. Có lúc chúng tôi gặp mấy chiếc xe tải, xe khách đi ngược chiều để xuống núi, phải nói là ''khiếp vía'', cả những đoạn chưa hoàn thiện, đá tảng nằm nghiêng ngã trên đường, chúng tôi cũng rất vất vả để vượt qua. Đổi lại chúng tôi đã có một hành trình phượt xuyên núi tuyệt hảo tưởng chừng chỉ được chiêm ngưỡng qua phim ảnh. Có những lần dừng xe, đứng hít hà cái lạnh trên cao và thu trọn bức ảnh trước mắt vào tâm trí thay vì chụp lại. Hát, đố vui và kể ti tỉ chuyện với bạn đồng hành rôm rả trên con xe cứ chầm chậm leo lên leo lên cao.

4h chiều…

Chúng tôi đến địa phận của Đạ Tông và vào tá túc tại 1 ngôi nhà rộng nhất vùng.

Đạ Tông, Lâm Đồng, Thiện nguyệnKhói cơm lam giữa cánh đồng yên bình

Điện, tắm và bữa tối ngon lành

Chú chủ nhà bảo điện mới về được tới làng chừng nửa năm nay, và mỗi ngày sẽ được dùng khoảng 2 tiếng, thế là chúng tôi tranh thủ sạc điện thoại, máy ảnh trước khi ''mất điện''.

Ở đây không có cái gọi là ''nhà tắm'' hay ''toilet'', tắm tập thể ngoài suối mát rười rượt, trong lành và nghịch đủ thứ trò mới tuyệt làm sao!

Bữa tối, mọi người quanh quần bên chum rượu cần ''đặc sản'', nhâm nhi bữa cơm ấm nóng cùng một ít thịt rừng và các mầm rau tươi xanh do chính chủ nhà trồng. Bữa cơm giản dị, thanh đạm nhưng chúng tôi đã xơi rất ngon lành và hạnh phúc. Chú chủ nhà kể cho chúng tôi nghe về người trong làng, họ rất lam lũ, chật vật để kiếm miếng ăn hằng ngày. Có những người ở thành phố đến đây lừa gạt do nghĩ họ có dân trí thấp và bao hoàn cảnh khó khăn, bao câu chuyện buồn, chú ấy đã không kiềm được nước mắt khi kể lại.

Sau bữa tối, chúng tôi kéo nhau ra chiếc cầu gần nhà, cùng nằm ngang cầu, ngắm ngàn sao nhấp nháy trên bầu trời đêm nhung ảo, nghe cái lạnh của gió rừng, tiếng xào xạc của lá cây, tiếng nước suối róc rách dưới lưng, những âm thanh sóng động và êm dịu vô cùng. Chúng tôi chỉ lặng nhìn nhau cười, và nhủ thầm, đêm nay chúng mình cùng nghe núi rừng kể chuyện người Đạ Tông.

Người Đạ Tông thiện lành và ấm áp vô cùng!

Người Đạ Tông rất hiếu khách, bất kể đoàn từ đâu tới, họ đều niềm nở tiếp đón, có bao nhiêu rượu, đồ ăn ngon đều mời khách.

Gần 100% là người dân tộc thiểu số như Mnông, Mạ, Ba-na, Ê-đê… thiện lành, đa số đều theo công giáo. Chúng tôi đến đây vào 2015, mọi người gần như không dùng tiền, họ trồng trọt, chăn nuôi và đem đi đổi với nhau theo kiểu tự cung tự cấp. Ở đây cũng chỉ có 1 nhà hàng duy nhất, nơi có mắm muối, nước ngọt…nhưng cũng chỉ toàn là những thương hiệu ''fake''. Lần đầu tiền tôi cầm chai ''nuberme'' thay vì ''numberone'', vẻ mặt không khỏi ngạc nhiên.

Đạ Tông, Lâm Đồng, Thiện nguyệnTrước nhà hàng ở Đạ Tông

Ươm mầm ước mơ xanh

Như được đề cập ở trên, chúng tôi là đội tiền trạm cho một chương trình thiện nguyện của nhóm ''Bay trong đêm'' sẽ diễn ra vào mùa xuân, với đoàn gần 50 người. Chương trình của chúng tôi bao gồm hội chợ đồ cũ, cuộc thi văn nghệ và phần trao học bổng cho các em nghèo hiếu học. Con gái của chủ nhà chúng tôi ở nhờ, là một cô bé rất thông minh và luôn khao khát có thể trở thành bác sĩ để chữa bệnh cho người nghèo trong vùng. Em ấy sắp lên cấp 3, và đã có lần gia đình đề cập về việc cho em thôi học vì trẻ trong làng đa số chỉ học đến tiểu học thôi. Sau khi gặp chúng tôi, em đã mạnh dạn chia sẻ ước mơ của mình, và chúng tôi nhìn được trong đôi mắt ngây thơ ấy là một ước mơ xanh tràn trề hi vọng, mà chắc hẳn chúng tôi sẽ không thể làm ngơ được. Nhờ vào mối quan hệ và cách thức tuyên truyền, chúng tôi đã tìm được mạnh thường quân tài trợ cho em và 4 em bé nữa tiền học phí và chi phí suốt 3 năm cấp 3 và vào đại học. Em ấy coi chúng tôi như ân nhân, còn chúng tôi thì cảm thấy chuyến thiện nguyện này trọn vẹn hơn bao giờ hết!

Đạ Tông, Lâm Đồng, Thiện nguyện

Cho đi mà nhận lại rất nhiều!

Hôm sau, chúng tôi khảo sát địa điểm để tổ chức, cùng với một vài cô chú, anh chị lên kịch bản chương trình và lên phương án tiến hành. Sau đó, họ mời chúng tôi đi cắm trại tại một hồ nước trong xanh và yên tĩnh. Tại đây, chúng tôi bày đồ ăn vặt ra nhâm nhi, sau đó cả bọn cùng tắm hồ suốt buổi như những đứa trẻ.

2 ngày thôi, nhưng Đạ Tông đã khiến chúng tôi quên hẳn cuộc sống xô bồ thường nhật, quên luôn sự tính toán ích kỉ ngoài kia, quên đi bản thân từng căng thẳng và áp lực đến nhường nào, quên những bữa ăn vội vã, những giờ tan tầm trống vánh, những đêm cô đơn,…2 ngày trở về thật gần với thiên nhiên trong lành, với chính mình và với ý nghĩa của sự ''cho đi''.

Ngày hôm sau, chúng tôi trở lại thành phố, bao nhiêu bùi ngùi, luyến tiếc, núi rừng như cũng muốn giữ chân mà bất chợt mang cơn mưa sáng vội vàng kéo ngang. Em bé con chủ nhà núp sau cửa, trộm nhìn chúng tôi, chúng tôi cũng cười vẫy tay chào em. Bỗng em chạy vù lại phía chúng tôi và e ngại bảo: ''em muốn tặng quà lưu niệm''. Rồi chúng tôi được chính em đeo cho những chiếc chuỗi tự tay bà con trong vùng làm tặng. Em nói em đại diện làng cảm ơn anh chị vì đã đến đây để giúp đỡ.

Đạ Tông, Lâm Đồng, Thiện nguyện

Đường về chưa bao giờ đẹp hơn bởi trong lòng mỗi người đều lâng lâng một cảm giác hạnh phúc, tự hào và chuyến đi sẽ là một mảng kí ức xanh mà khi nhớ lại, chúng tôi sẽ cùng nhau mỉm cười an nhiên!!!


ADVERTISEMENT