share-arrow show-more-arrow watch101-hotspot instagram nav dropdown-arrow full-article-view read-more-arrow close email facebook w image-centric-view newletter-icon pinterest search thumbnail-view twitter view-image wondersauce
TEXT VIEW Article views bubble
IMAGE VIEW Article views bubble

Cuisine Trà đá Hà Nội


ADVERTISEMENT

So với Sài Gòn còn đương tuổi trẻ, Hà Nội như một người già chiêm nghiệm cuộc đời. Hà Nội có những góc để người ta bỏ lại sau vai những vội vã, đến góc phố lặng ngắm dòng người qua lại, nói vài ba câu cho cuộc đời thêm thi vị, nơi những người xa lạ cũng thành người nhà. Có một nơi như thế ở Hà Nội, người ta gọi là quán trà đá vỉa hè.

Từ xa xưa người ta vẫn truyền tai nhau rằng: “Dẫu thơm cũng thể hoa nhài/ Dẫu không thanh lịch cũng người Tràng An”. Người Hà Nội xưa nay vẫn thường cầu kỳ trong lối sống, từ cách ăn nói đến thưởng thức ẩm thực, nhưng chỉ riêng trà đá lại được ưu tiên đặc biệt.  Vài chiếc ghế nhựa thấp, hộp xốp đựng hướng dương, cốc chén, phích nước nóng và một ấm trà, thế là thành quán. Quán sang hơn, bạn có thể tìm thấy thêm kẹo bánh, thuốc lá hay nước ngọt đóng chai.

Vài thứ nhỏ bé cũng nên quán trà

Hà Nội, có lẽ thứ dễ mua nhất cũng chính là ly trà đá này. Giá rẻ chẳng quá 10.000 đồng, người ta có thể bắt gặp nó ở khắp mọi nơi, trên đường lớn, sâu trong hẻm, trước cửa các công ty, bất kể nơi đâu. Khách lúc nào cũng rất đông, cho dù bốn mùa có lặng lẽ trôi như thế nào, vẫn là “Cho tôi xin một ly trà đá/Góc phố nơi tôi vẫn thường qua”. Cuộc sống người Hà Nội đổi thay lắm rồi, hiện đại lắm rồi, các cửa hàng, các quán cafe mọc lên nhiều không kể xiết, nhưng có một loại thức uống vẫn tồn tại với bao nhiêu năm dài tháng rộng ở đời, thách thức cả thế giới, ở lại với ngần ấy năm Hà Nội lớn lên và già đi, chỉ bằng một chiêu độc nhất: sự giản dị đơn sơ.

Hà Nội và ly trà đá còn lại mãi

Không dung dị dân dã như người miền Nam, có lẽ bạn không biết, người Bắc bảo thủ. Người Hà Nội lại càng đặc trưng cho nét bảo thủ ấy. Từ khi sinh ra cho đến khi già đi, họ nhìn thấy quán trà đá hàng ngày, họ yêu nó như một lẽ hiển nhiên trong cuộc đời họ. Thậm chí họ uống trà đá trong cả những ngày chìm trong cái rét căm căm đặc trưng Hà Nội. Có anh người Nam nọ ra Hà Nội chơi đúng ngày rét ấy, co ro trong chiếc áo khoác dày cộp chẳng quen, vẫn thấy người Hà Nội gọi trà đá uống ngon lành. Cái gọi là sở thích thì cũng chẳng có lí do nào để giải thích. Vì yêu đôi khi đơn giản chỉ là yêu thôi.

Vì yêu thì chỉ đơn giản là yêu thôi!

Trà đá không hẳn là thú vui, không phải uống chỉ là uống thôi. Bên ly trà đá, người Hà Nội uống để kể chuyện, để tâm sự, để cho những nỗi buồn chợt nhẹ bay đi. Họ kể cho nhau nghe chuyện nghề, chuyện đời, chuyện bạn và cả chuyện tình yêu. Người ta bảo với tôi rằng, muốn đi trà đá Hà Nội, chẳng cần mang theo gì ngoài tấm lòng và những câu chuyện. Chỉ cần bạn muốn kể sẽ có người sẵn sàng nghe. Những người nghe đó có thể là bất cứ ai bạn gặp trong đời, từ ông giám đốc đến bác bán hàng rong, từ người trẻ đến người già, từ người đi ô tô đến người chỉ có chiếc xe đạp. Không có hiềm khích, không có giận dữ, chỉ có yên bình và những nụ cười không chút giả tạo.

Ngoài xã hội bạn là ai không quan trọng, quan trọng là phút giây ấy, địa vị có thể xóa nhòa, người ta bỏ lại lớp mặt nạ hàng ngày phải mang, bỏ lại những áp lực bộn bề của cuộc sống, chỉ còn những phút hoa, những phút gần gũi, chân thực, gần về không gian, cũng là gần về lòng người. Nhịp sống như trôi qua thật chậm, thật chậm, để mình quán trà đá nhỏ mạnh mẽ gánh hết bao nhiêu hỉ nộ, ái ố của cuộc đời.

Người ta đến với trà đá đâu chỉ để uống mà còn để kể cho người câu chuyện nhân gian

Hà Nội rồi sẽ còn phát triển, phát triển nữa, nhưng người Hà Nội, vẫn sẽ như vậy. Hôm nay mệt quá, vậy thì tấp vào vỉa hè, gọi ông chủ: “Bác ơi cho tôi xin một cốc trà đá”.


ADVERTISEMENT