Explore Hồi ức Fansipan - nóc nhà Đông Dương giữa rừng núi biếc xanh (Phần 2)
Lần đầu tiên có một giấc ngủ lúc 8 giờ tối, nhưng ai ngờ lại ngủ rất ngon, đến nỗi khi tiếng lạch cạch xung quanh làm tôi tỉnh giấc, phải mất một lúc mới định hình được mình đang ở đâu. Hơn 2 giờ sáng, trời vẫn tối đen như mực, nhưng thay vì bầu trời sao lấp lánh như tối qua thì giờ chỉ thấy một màu mây đen, hóa ra tối qua mưa to lắm nhưng ai nấy ngủ chẳng biết gì, tạnh rồi, hi vọng sẽ ngắm được bình minh như dự định.
Di chuyển giữa không gian tối đen như mực
Ở đây, chúng tôi có nhiều cái lần đầu tiên lắm, mà đặc biệt là ăn sáng lúc 2 giờ 15 phút như thế này. Bát mỳ tôm nóng hổi còn được bonus thêm gói cà phê sữa, thế là đủ ấm bụng xuất phát. Đèn pin khi ấy mới thực hữu dụng, cả đoàn lầm lũi từng bước tiến lên những con dốc cao với hi vọng chinh phục đỉnh núi Fansipan sớm nhất có thể. Không ngờ trận mưa hôm qua lại gây khó khăn đến vậy, khi bùn sình chỉ chực kéo những đôi giày chững lại, nước đọng nhớp nháp và vô cùng trơn trượt.
Quãng đường tuy ngắn nhưng nhiều đoạn khó
Vài chỗ, mấy đứa phải bám lấy cây cối hay những tảng đá nhô ra để leo lên tụt xuống. Cứ đi, cứ đi cho dù rất mệt. Bữa sáng lúc ấy cũng biến đâu mất, hóa ra quãng đường ngắn lên đỉnh lại khó hơn nhiều như thế này. Quay lại nhìn chỉ thấy ánh sáng le lói từ đèn pin thấp thoáng, bóng tối vẫn bao trùm…
Mặt trời rạch ngang một đường ở chân trời xa
Trời cứ thế sáng dần
Rồi cứ thế mặt trời rạch ngang một đường ở chân trời xa, không ai bảo ai đều nhất mực tăng tốc chạy đua với mặt trời. Đỉnh cao của chúng tôi đây, và kia, biển mây với ánh sáng rực rỡ chiếu rọi. Hồ hởi, vui mừng, chắc lúc đó chẳng có từ nào diễn tả hết cảm xúc của đám trẻ chúng tôi khi được ngắm một bình minh đẹp đến vậy. Lặng lẽ nhìn ngắm cảnh quan của Hoàng Liên Sơn hùng vĩ, thấy mình thật nhỏ bé mà cũng thật phi thường.
Chẳng có từ nào diễn tả hết cảm xúc của đám trẻ chúng tôi
Mặt trời chiếu rọi những vầng sáng rực rỡ
Kẻ lữ hành chỉ biết lặng lẽ ngắm nhìn
Con đường xuống có vẻ đỡ mất sức hơn, nhưng vẫn khó khăn không kém bởi không quen địa hình, mũi chân chúc xuống và đầu gối thì mỏi nhừ. Tuy nhiên, chúng tôi có dịp trò chuyện nhiều hơn với những người bạn đường - là anh em porter đi cùng, hỏi thăm họ về cái nghề gắn với núi rừng và du khách, về gia đình và những phong tục tập quán của người Mông trên cao nguyên.
Dừng nghỉ trên một ngọn đồi trên đường về
Giữa trưa, đường về còn dài, mà chân chẳng muốn rời nơi đây
Bữa tối ở thị trấn Sa Pa với nồi lẩu cá hồi, cá tầm trong cái lạnh vừa sương mù dày đặc cho tới giờ vẫn không thể quên. Và hơn nữa, càng không quên được cái lâng lâng vui sướng khi tự mình chạm tay và chóp inox lạnh toát - biểu tượng Fansipan, sau một hành trình dài từ Hà Nội chỉ để ngắm một biển mây sáng sớm đẹp đến nao lòng…