WOWWEEKEND
Wednesday Jun 05, 2019
Nóng quá rồi, Hà Nội có còn đáng yêu?
ADVERTISEMENT
Hà Nội mùa hè, người ta dường như quên hết những ngày thu hanh hao, quên những món ngon nóng hổi xì xụp mùa đông, và tất nhiên cũng chẳng còn nhớ được tiết xuân ra sao, bởi chỉ còn lại mỗi một cảm giác: Nóng!
Em ơi, Hà Nội nóng!
Cái nóng Hà Nội không giống với bất cứ miền nào khác, bởi độ ẩm quá cao, cộng với khói bụi, cư dân và xe cộ của thủ đô chật hẹp vẫn đang ngày một tăng cao bất chấp biến đổi khí hậu. Tựu chung lại, chúng ta có một mùa hè Hà Nội oi bức, với điều hòa lúc nào cũng chạy hết công suất, những giọt mồ hôi thi nhau tuôn chảy ở những công trình, hơi nóng ập vào cay xè mắt hay những tiếng than thở vì thời tiết quá khắc nghiệt.
Ta có một mùa hè Hà Nội oi bức
Vất vả mưu sinh giữa thời tiết khắc nghiệt
Tôi ở Hà Nội đã gần mười năm, trải qua hết thảy những cung bậc thời tiết của thủ đô mà cũng có những lúc muốn bỏ xứ này để tìm đến một thành phố khác dễ chịu hơn. Đó là những khi chờ đèn đỏ giữa đường phố không có lấy một bóng cây, gió tạt qua chỉ để lại hơi nóng đang hầm hập bốc lên từ mặt đường nhựa, mà dù có mặc lớp áo dày đến thế nào thì vẫn bị mặt trời làm cho bỏng rát. Đó là khi mọi người chẳng ai còn thiết tha đến chuyện Hà Nội ba sáu phố phường đẹp đẽ ra sao, chỉ biết nhanh nhanh chóng chóng trở về nhà sau giờ làm giờ học, tìm mọi cách để chống lại mùa hè.
Đâu đó những giọt mồ hôi của cuộc sống vất vả
Bạn tôi tứ xứ, hễ ai có ý định tới Hà Nội chơi đều bị tôi “chặn” trước: Tránh mùa hè ra nhé, đến người ở Hà Nội còn không chịu được, từ nơi khác đến nếu như không hiểu thì lại đâm ghét thủ đô của em. Không phải chỉ có họ, mà hầu như khách du lịch đến Hà Nội mùa hè chỉ coi đây là điểm trung chuyển để đến những nơi nha Sa Pa, Hạ Long, Ninh Bình… Hà Nội vắng khách du lịch, im lìm và bớt đông đúc hơn một chút vì nắng nóng, vì dịp nghỉ hè của học sinh, sinh viên.
Góc Hà Nội im lìm
Thế nhưng, sao người ta vẫn ở lại Hà Nội? Vì mưu sinh, vì thói quen, hay vì một cái gì khác? Tôi không biết người khác nghĩ thế nào, nhưng dù tôi không sinh ra ở đây thì Hà Nội vẫn là nơi tôi nhớ nhất mỗi lần đi xa.
Nhớ Hà Nội nhất mỗi lần đi xa
Những ngày nắng gắt, tôi vẫn có thể kiếm một khung cửa sổ nhỏ trong một quán cà phê, dĩ nhiên, có điều hòa, để nhìn ngắm đường sá vắng tanh giữa trưa hè, phượng rực nở và bằng lăng thì tím ngắt cả góc phố quen. Cố gắng dậy sớm hơn ngày thường chỉ để thưởng thức một ly cà phê nhỏ trước giờ làm, khi mà mặt trời vẫn chưa bỏng cháy. Tôi vẫn trông thấy nụ cười hiếm hoi trên gương mặt nhễ nhại mồ hôi của người lao động trên phố. Vài câu chuyện quanh ấm nước vối mát lạnh, với bóng nắng xuyên qua kẽ lá của buổi trưa hè trước thềm căn nhà cổ.
Con đường ven hồ buổi xế chiều
Hoàng hôn hồ Tây
Mùa ấy, muồng hoàng yến vàng rực, sen cũng nở thơm ngát cả hồ Tây, cũng cho người ta cảnh hoàng hôn rõ rệt diệu kỳ hòa với hương sen thoang thoảng và gió từ mặt hồ ập đến tạm xua đi những tất bật khó chịu trong thời tiết oi ả. Và tất nhiên, những con đường rợp bóng cây như Hoàng Diệu, Phan Đình Phùng… cứ xanh mát bốn mùa cũng khiến người ta như được lấy lại tinh thần “Thôi thì có 3 tháng hè, nhanh lắm!”.
Thôi thì, chỉ ba tháng hè…
Có thể không phải là những cảm giác dễ chịu nhất, nhưng là cảm giác quen thuộc nhất, khi bạn được ở nơi mà mình thuộc về. Đông hay hạ cũng vậy, Hà Nội lúc nào cũng đáng yêu, bằng cách này hay cách khác.
ADVERTISEMENT