share-arrow show-more-arrow watch101-hotspot instagram nav dropdown-arrow full-article-view read-more-arrow close email facebook w image-centric-view newletter-icon pinterest search thumbnail-view twitter view-image wondersauce
TEXT VIEW Article views bubble
IMAGE VIEW Article views bubble

Reminiscence & Heritage Nét riêng chỉ có ở mùa đông Hà Nội


ADVERTISEMENT

Những con phố Hà Nội khi màn đêm buông xuống thường xuất hiện một điều rất đặc trưng, mà chỉ cần nhìn nó, người ta lại nhớ đến một thời tuổi thơ đã qua đi - ngô khoai nướng. Mùi thơm nồng phố xá chỉ xuất hiện khi mặt trời lặn xuống, làm người ta chẳng bao giờ có thể không ngoái lại nhìn, chạy vào một góc quán, thưởng thức món ăn trước khi mùa đông dần qua đi.

Ngô khoai nướng là một món ăn bình dị dân dã của người Việt Nam, và nơi góc phố Hà Nội thì hình ảnh đó ngày càng rõ ràng và in đậm. Chẳng phải cao lương mỹ vị, cũng không cầu kỳ, màu sắc, ngô khoai nướng bùi bùi, ngọt dịu, thơm nồng, mang lại thứ ấm áp khó cưỡng, xoa đi cái lạnh của Hà Nội đang bao quanh. Tiếng lách tách lách tách rơi đều trên từng nhịp tay và tiếng than nổ, cứ thể ngô khoai nướng chín dần. Chẳng có lý do gì để giải thích, nhưng thứ tiếng lép bép ngọt ngào của ngô khoai, luôn là thứ kéo tôi lại gần những món ăn này.

Khoai nướng được chọn thường là khoai lang nghệ, vị ngọt, thơm và mềm. Loại khoai này không có sơ, vị thơm đặc trưng không phải loại khoai nào cũng có được. Nướng khoai không khó, quan trọng là sự khéo léo của người thực hiện. Lửa không được quá to, nếu không sẽ làm mất vị thơm của khoai. Vỏ khoai lúc nướng xong phải cứng lại, không bị bong bên ngoài. Khoai nướng bao lâu nay vẫn cứ bình dị, mộc mạc. Nó chiếm cảm tình người Hà Nội chính là ở vị mặn ở trong vị ngọt, là ở vị ấm nóng xua tan đi cái lạnh mùa đông. Và rồi, nó trở thành một phần đặc trưng của ẩm thực Hà thành.

Ngô nướng lại là một mặt thú vị riêng. Trong bài “Ngẫu hứng phố”, Trần Tiến từng viết rằng “Hà Nội mùa đông, quán đêm thơm nồng mùi ngô nướng xém” nghe sao thơ, sao tình. Ngô nướng người Hà Nội ăn, không phải ngô già hay ngô tẻ, người ta ăn loại ngô được trồng ở giữa bãi đá sông Hồng, cùi nhỏ, hạt tròn, màu trắng ngà, căng sữa, một thứ ngô nếp ngon, thơm, dẻo. Người Hà Nội ăn ngô không vội vàng. Than hoa không bắt khói, ngô nướng không bỏng tay. Ngô nướng không bỏng sao còn là ngô. Người ăn ngô phải tách từng hạt nhỏ, nhởn nhơ rồi thả hồn mình vào một góc phố Hà Nội. Chỉ một hai hạt trong miệng thôi là đủ để cảm nhận hết tất cả vị ngô nướng, để cảm xúc lòng mình lắng lại, để lòng bình yên sau một ngày lo toan bộn bề. Chẳng tẩm ướp, chẳng công thức cầu kỳ, hạt ngô vàng ruộm, ăn vào vỏ chắc ruột lại dẻo dai, thơm nhẹ nhàng, cái mùi thơm bùi bùi béo béo của sữa ngô, của lớp lá ngô còn tươi bên ngoài.

Có lẽ người Hà Nội thích ngô và khoai nướng vì nó dân dã, gần gũi với cái cổ kính của thành phố ngàn năm tuổi. Dù lạnh đến đâu, người ta vẫn ngồi đợi khoai, đợi ngô nướng mà chẳng than phiền. Người ta đến với nó, bằng sự háo hức, bằng những nụ cười hạnh phúc và những câu chuyện rôm rả. Trong cái vội vã của dòng người trên những con đường kết thúc một ngày làm việc vất vả, chỉ cần mùi thơm đặc trưng của ngô, của khoai, bao mệt mỏi căng thẳng đều có thể tìm được một cảm giác bình yên.
 


ADVERTISEMENT