Reminiscence & Heritage Người giữ nắng Sài Gòn
- Điều gì làm cậu thấy thân thuộc nhất ở Sài Gòn?
Chi hỏi tôi khi tay đang khuấy đều ly cà phê, mắt nhấp nháy nhìn theo dòng cà phê sánh mịn trong ly. Tôi lặng một thoáng, ngẫm nghĩ. Những ngày đầu hạ năm tôi mười bảy trở về tròn vẹn trong kí ức, cảm xúc thật gần cứ ngỡ như mọi thứ chỉ như vừa mới hôm qua.
Tôi đến Sài Gòn lần đầu tiên vào mùa hè năm mười bảy. Đó là chuyến đi được quyết định đột ngột bởi trong suy nghĩ của một con bé năm ấy, tôi thấy Sài Gòn thật khó ưa! Tôi muốn thử một lần đến để tìm xem, ở nơi đây, điều gì có thể khiến tôi yêu Sài Gòn hơn một chút sau những gì tôi chỉ được nghe về mảnh đất này.
Tròn coffee & beer mát mắt với màu xanh của thiên nhiên
Sài Gòn đón tôi bằng một cơn mưa rào bất ngờ. Thành phố như dịu đi và sạch hơn hẳn, nắng xuyên qua từng tán cây đổ dài xuống con đường khiến thành phố đẹp đến nao lòng!
Tôi đạp xe đi dọc các con phố, len lỏi trong từng ngóc ngách, rồi vòng quay xe đạp dừng hẳn trước một quán cà phê với vòm tigon xanh mơn mởn. Không chần chừ quá lâu, tôi dắt xe vào, đứng nhìn thật lâu cái bảng hiệu nhỏ xinh lọt thỏm trong dàn tigon ấy. Mùi cà phê rang xộc vào mũi, một chú chó nhỏ ngúc ngoắc đuôi đang quấn quýt bên chân tôi. Tròn coffee & beer đã đón tôi theo một cách rất ngọt ngào như thế.
Tròn khiến tôi ấn tượng ngay lần đầu bởi sự thoải mái của nơi đây, và bởi nắng ở Tròn rất đẹp…
Tôi bước vào quán với tâm trạng thoải mái như bước về chính nhà mình. Đấy không hẳn là một căn nhà, chỉ là một khoảng đất trống giữa hai ngôi nhà mới được xây. Nhưng mọi thứ ở Tròn từ cách decor, không gian trồng cây cảnh hứng đầy nắng và gió, bàn ghế cho đến chú chó nhỏ khiến tôi không thể nào thoát ra được cảm giác thân thuộc rằng đây là chốn về. Tôi ngơ ngẩn đứng nhìn mọi thứ. Gọi cho mình một ly cà phê nóng, tôi ngồi tận hưởng đủ đầy khoảnh khắc ấy bằng tâm thế thoải mái vô cùng.
Một góc ở Tròn
Anh chủ quán đến ngồi bên cạnh, vài câu hỏi han mới biết tôi mới đến Sài Gòn lần đầu. Rồi rất tự nhiên, anh kể những câu chuyện về cà phê, về chuyến hành trình đi tìm giá trị cà phê và mở ra Tròn coffee & beer của ngày hôm nay. Nhìn cách anh kể chân thành và say sưa khiến tôi có cảm giác anh là người đam mê và luôn trăn trở với cà phê thực sự.
- Chào mừng em đến với Sài Gòn, hy vọng Tròn sẽ khiến em yêu Sài Gòn thêm một chút, và sẽ là nơi em quay lại khi học ở đây.
Vừa đủ thân tình, vừa đủ ấm áp ngọt lành
Anh nói với tôi câu đấy rồi quay trở lại công việc xay cà phê đang dở. Anh bảo tôi hãy đừng coi nơi đây là quán, tận hưởng và ghi nhớ nó bằng trái tim, mọi thứ sẽ thân thuộc hơn nhiều. Chị chủ quay ra hỏi tôi có muốn lưu giữ ký ức ở nơi đây không, chị sẽ giúp. Tôi còn ngơ ra chưa hiểu. Chị giơ chiếc máy ảnh lên, tôi bất ngờ cười một cái rõ tươi. 5 phút sau quay lại, chị gửi cho tôi tấm ảnh vừa chụp, cùng cái nháy mắt rất đáng yêu. Tôi nhìn mình trong ảnh, nụ cười ấy là nụ cười đẹp nhất mà tôi từng thấy.
Tròn là tâm huyết của những kẻ yêu cà phê thực thụ
Cho đến giờ đã hơn hai năm tôi ở trọ Sài Gòn. Thỉnh thoảng vẫn hay ghé về nơi ấy. Kì lạ là giây phút quay lại Tròn vào ngày nhập học sau gần hai năm ở lần gặp đầu tiên, anh chị và chú chó Tù vẫn nhớ tôi. Có lẽ đó sẽ là kỉ niệm mà tôi sẽ chẳng thể nào quên được trong cuộc đời mình.
Chú bé Tù hay hóng hớt nhà Tròn
Tôi nhận ra khi đến đây, ta sẽ không biết đâu là chủ, đâu là phục vụ, đâu là khách. Vì ở đây mọi người đều tự khắc coi nhau là gia đình, bước vào quán cười chào thật tươi, những cái khoác vai, ôm nhau, những câu hỏi han như xóa nhòa mọi khoảng cách. Đó có phải là thiên đường của những kẻ cùng một tình yêu không, chỉ cần thấy là hiểu, không cần phải giãi bày quá nhiều. Tròn dung dị nhưng cũng rất cầu kỳ. Vừa đủ thoải mái, vừa đủ thân tình, vừa đủ ấm áp ngọt lành. Tròn đã từng bước một chiếm trọn tim tôi bằng cách đấy!
Cà phê, cây xanh và nắng ở Tròn!
Không phải tự dưng mà khi bạn bè hỏi về điều khiến tôi thấy thân thuộc nhất ở Sài Gòn là gì, tôi đã không ngần ngại trả lời ngay đó là Tròn. Mà bởi trong tâm thức của một kẻ mộng mơ, Tròn đã khiến tôi tin tưởng rằng vẫn còn một Sài Gòn rất tử tế và dễ thương. Ngước nhìn lên dàn tigon xanh mơn mởn đang đón nắng, tôi vô thức thốt lên: Người giữ nắng Sài Gòn là đây rồi!